Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 932: Khách sạn không ngủ (2)

“Đinh...”

Thang máy lên đến đúng tầng lầu, cửa từ từ mở ra.

Mấy người Lục Tân bước lên thảm dày, bước chân không phát ra tiếng đi trên hành lang tối tăm hẹp dài.

Hai bên đều là phòng khách sạn, bên trong vang ra những âm thanh rất nhỏ và kỳ quái.

Có một âm thanh giống như là tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” vui vẻ của một ai đó, cũng có phòng phát ra tiếng động giống như đang liều mạng đập đầu “rầm rầm rầm” vào tường, còn có người uống say nằm trên sàn nhà rên “hừ hừ hừ”.

Ngoài ra còn có đủ các loại âm thanh kỳ quái khiến cho khách sạn này ồn ào kỳ lạ.

Bọn họ đi qua hành lang, thậm chí còn thấy có phòng quên đóng cửa, người ở bên trong mang bọng mắt đen thui đang nhìn chằm chằm vào máy tính.

Lục Tân đi qua cửa phòng người đó mà anh ta còn chẳng chú ý đến, chỉ có ánh sáng xanh phát ra từ máy tính chiếu trên cánh cửa gỗ.

Lục Tân hiểu rõ, những người đó vì mất giấc ngủ mà trở nên kỳ quái…

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ đã đi qua một chỗ rẽ trên hành lang, sau đó đột nhiên họ dừng bước.

Trên hành lang trước mặt họ có một người phụ nữ mặc áo ngủ, đi chân trần đang khiêu vũ nhẹ nhàng trên hành lang.

Cô ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cực kỳ tốt, trong áo ngủ tựa như không mặc gì, chỉ lặng lẽ dẫm lên thảm, giống như đã uống say, hai tay đan vào nhau tạo ra hình những đóa hoa, động tác biếng nhác chậm chạp, giống như hồn ma trong đêm.

Cô ta chặn đường đi làm nhóm Lục Tân đành phải dừng lại.

Dưới ánh đèn mờ nhạc, người phụ nữ nhảy múa như không coi ai ra gì, trên mặt là vẻ si mê mơ màng.

Bích Hổ ngơ ngẩn nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp đang lắc lư nhè nhẹ của người phụ nữ kia, cả người cô ta dựng lên trên tường như hình chữ mã, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng ngửa ra sau, dáng người hoàn mỹ lập tức lộ rõ, ánh mắt của cô ta dần sáng lên, nhưng rồi lập tức nhíu mày.

Lúc này, người phụ nữ khiêu vũ hơi nghiêng đầu, tựa như mới vừa phát hiện ra nhóm Lục Tân đang đến gần.

Khuôn mặt kỳ quái giống như đã lâu chưa tẩy trang của cô ta từ từ nở một nụ cười quái lạ, đôi môi đỏ cong lên.

Trong giọng nói mang theo một cảm giác mơ hồ mất tỉnh táo: “Hì hì, quá mệt mỏi…”

“Giống như bước trên mây vậy…”

“Nhưng mà tôi không ngủ được…”

“Cho nên hay là mọi người ở lại đây chơi với tôi nha...”

“...”

Vừa nói, cô ta vừa đứng thẳng lưng, chân như dẫm trên mây, cả người lắc lư uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía trước.

“Hửm?”

Lục Tân lo lắng liếc nhìn Bích Hổ một cái.

Nhưng họ không ngờ rằng người phụ nữ kia chỉ đi về phía trước hai bước, rồi cả người đột nhiên hơi khựng lại.

Không một chút dấu hiệu báo trước nào, nụ cười mỉm mơ hồ trên mặt cô ta chợt cứng lại, rồi cả người yếu ớt ngã nhào về phía trước.

“Ối trời...”

Bích Hổ vội vàng bước nhanh về phía trước vươn tay ôm lấy cô ta, tránh không cho cô ta ngã nhào xuống mặt đất.

Sau đó vẻ mặt anh ta bỗng cứng lại, biểu cảm dần trở nên hoảng sợ.

Nhíu mày đưa tay đặt lên cổ và trái tim cô ta ấn nhẹ vài cái, vẻ mặt càng sa sầm hơn.

“Chết rồi.”

Bích Hổ quay đầu nhìn Lục Tân nói khẽ, sau đó từ từ để cô ta nằm thẳng dưới mặt đất.

Lục Tân im lặng nhìn về phía người phụ nữ kia, tâm trạng của anh ta dần trở nên phức tạp.

Tuy kết quả này quá đột ngột, nhưng không bất ngờ lắm.

Từ quầng thâm mắt và khuôn mặt tiều tụy đến đáng sợ là có thể nhận ra trạng thái mệt mỏi của cô ta còn nghiêm trọng hơn nhân viên lễ tân nhiều.

Khi thiếu ngủ đến một lúc nào đó, đột tử là một chuyện rất bình thường.

Nhưng mọi người cũng không thể nào miêu tả được cảm giác này, nhìn người phụ nữ trước mặt bất ngờ qua đời một cách đột ngột, rất là đáng sợ.

Cái chết lặng lẽ không một dấu hiệu báo trước này còn đáng sợ hơn là bị giết.

“Bây giờ phải làm gì đây?”

Một hàng bốn người đứng trước hành lang bao vây lấy thi thể của người phụ nữ kia, ai nấy đều có thể cảm nhận được áp lực quanh quẩn khắp hành lang này.

Người hướng nội như Hồng Xà giống như đã bị dọa sợ, một lúc sau cô ấy mới khẽ hỏi.

“Cứ để cô ta ở đây đi, đi thông báo cho lễ tân là được.”

Lục Tân im lặng một lúc rồi mới khẽ trả lời.

Bích Hổ gật đầu, im lặng một chút, rồi nói tiếp: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tình trạng của cả thành phố Hắc Chiểu, nhìn tình hình thì ô nhiễm ở đây còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta, nếu để mặc loại ô nhiễm này lan tràn, nói không chừng sẽ xuất hiện sự kiện cư dân đột tử chết hàng loạt, chúng ta có cần nhanh chóng đến sở hành chính của họ để tìm hiểu thêm thông tin, để dễ dàng bắt đầu nhiệm vụ làm sạch không?”

“Tạm thời không cần.”

Lục Tân còn chưa kịp trả lời thì Hàn Băng đã nhanh chóng nói ra suy nghĩ của cô ấy.

Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình, khuôn mặt Hàn Băng hơi đỏ lên, khẽ nói: “Tôi không phải người có năng lực, nhưng tôi là người tiếp xúc với các sự kiện ô nhiễm đặc biệt lâu nhất, cũng đã tham gia huấn luyện nhiều lần, tôi luôn cảm thấy vấn đề của thành phố Hắc Chiểu lúc này rất nghiêm trọng, trong tình huống lúc đầu chúng ta không liên lạc được với người đã phát tin cứu viện, thì việc tiếp xúc với sở hành chính của họ là điều rất nguy hiểm…”

Cô ấy im lặng một chút rồi nói tiếp: “Ít nhất thì bây giờ chúng ta cần phải quan sát tình hình một thời gian nữa rồi nói.”

Bích Hổ và Hồng Xà liếc nhìn nhau một cái, thân là người có năng lực, hai người họ hiểu được sự lựa chọn của Hàn Băng.

Dù sao Hàn Băng chỉ là một người bình thường, vào lúc này, đây chính là ưu thế bẩm sinh của người có năng lực.

“Tôi đồng ý với ý kiến của Hàn Băng.”

Lục Tân nhìn thoáng qua Hàn Băng, nhẹ nhàng gật đầu, im lặng tiếp tục bước về trước, rồi đột nhiên anh quay đầu nhìn Hàn Băng nói: “Ngoài ra, tạm thời cô đừng ở xa chúng tôi, tối hôm nay nghỉ ngơi cô cứ ở cùng phòng với tôi là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận