Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 783: Phản phệ xuất hiện (1)

“Người bị ô nhiễm nặng sao?”

Tần Nhiên đang ngồi trong xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dường như hắn ta có rất nhiều điều để nói, nhưng do kiến thức và nhận thức còn nông cạn nên hắn ta không thể bộc lộ ra được chính xác những nghi ngờ trong lòng mình.

Sau khi chậm rãi thở ra, hắn ta trịnh trọng nói: "Hai người đó căn bản là những con quái vật."

"Tôi ở trước mặt bọn họ chỉ bị trấn áp, nhưng đây không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là ..."

"Tôi căn bản không hề biết tại sao mình lại đang bị đàn áp, và thậm chí tôi không biết mình đang phải chiến đấu với điều gì ... "

"Một người như vậy, vậy mà ông nói với tôi rằng anh ta chỉ là một người đã từng bị ô nhiễm nặng sao?"

Ông lão với vành mũ thấp đến tận cùng chỉ cười nhẹ mà không giải thích thêm quá nhiều.

Mặt khác, người mặc áo bào trắng lại có chút kinh ngạc, kỳ quái nhìn Tần Nhiên, nói: “Giáo chủ không phải đã nói là có Bảo bối nhi giúp đỡ, năng lực của anh có thể đạt tới cấp độ hoàn chỉnh của giai đoạn thứ ba sao?"

"Ngay cả anh mà cũng không ngăn được bọn họ? "

"Giai đoạn thứ ba, chỉ là tương đối với đích... "

Tần Nhiên vừa bực vừa sợ, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có thể dùng các bộ sưu tập và những đồ vứt đi ở trong Bảo tàng Tai Ách để đạt được sự ô nhiễm nhanh chóng và nâng cao tinh thần. Tuy nhiên, sau khi tôi tăng cấp độ tinh thần, tôi đột nhiên ghét chính bản thân mình. Tăng không giới hạn thì có ích lợi gì chứ? Tôi đang đối mặt với một con quái vật hoàn toàn miễn nhiễm với bộ sưu tập, việc làm cho anh ta thêm ô nhiễm thì có ích gì?”

Khi hắn ta nói, bên ngoài lại vang lên một tiếng gõ cửa khác.

Tần Nhiên mở cửa, giơ tay bắn ra, một Tần Nhiên khác liền ngã xuống ở bên ngoài.

Tần Nhiên một bên lau vết máu trên người, một bên lại tức giận nói:

"Quả nhiên có nhiều bản thân, về sau phải dọn từng cái một, quá phiền phức."

“Khi mà anh tự giết chính mình, đừng để máu tươi bắn lên trên xe được không?”

Người đàn ông lôi thôi nhổ đờm xuống dưới đất, dùng đế giày di qua di lại, nói với Tần Nhiên: “Thật ghê tởm.”

Tần Nhiên vừa lau máu trên quần áo của mình, vừa nhìn anh ta một cách khó chịu.

“Anh ta thực sự không phải miễn dịch.”

Lúc này, ông già với vành mũ bị đè xuống mỉm cười và nói: “Anh ta chỉ chịu đựng được thôi.”

“Những người có khả năng bằng không đều là những người có thể chịu đựng ô nhiễm, duy trì cảm giác và tự điều chỉnh."

" ... "

"Quái vật như vậy, ông nói với tôi anh ta là người có khả năng bằng không?"

Tần Nhiên nhìn thấy ánh mắt của ông lão thì có chút oán hận, cảm giác bất mãn, có cảm giác vô lực khi bị coi như kẻ ngốc.

“Đó là một người có khả năng bằng không, trừ khi cậu tạo ra một từ mới để đặt tên cho anh ta.” Ông lão cười ha hả, kiên nhẫn giải thích một câu xong lại nói: “Cậu không cần phải hoảng sợ quá, một trong số họ là người có năng lực bằng không, một người là loại công chúa với đặc tính thống trị tinh thần, ở trong môi trường như vậy, thật sự rất khó đối phó."

"Về phần Bảo bối, thật ra tôi đã nói với Đại giáo chủ Tai Ách từ lâu rồi. "

"Nếu như nói nó là một món vũ khí A, thà rằng xem nó là một tác phẩm nghệ thuật còn hơn... "

Trong mắt người đàn ông lôi thôi và Tần Nhiên đều có chút oán hận.

Vẫn là người đàn ông lôi thôi không nhịn được mà nói: “Nói lúc này không thích hợp sao?”

“Chẳng lẽ chúng ta không nên làm gì sao?”

“Đương nhiên là phải làm, nhưng không nhất thiết phải phức tạp như vậy."

Ông lão mỉm cười, nói: "Bất cứ ai coi năng lực tâm linh là kỹ năng chiến đấu thì đều là kẻ yếu."

“Tinh thần biến dị là một môn khoa học.”

“Trước sự phân tích của các nguyên lý khoa học, không có cái gì gọi là mạnh hay không.”

“Giống như bây giờ, bạn không thể ngăn chặn bọn họ, vậy tại sao lại không giúp bọn họ một tay?

Nhân viên khoa học kỹ thuật cùng Tần Nhiên ngồi bên cạnh đồng thời ngây người một hồi, hình như có vẻ không hiểu.

Ông lão lại nở một cười tủm tỉm nói: “Không đánh nhau, buông tha cho khu vực này.”

“Cái gì?”

Tần Nhiên vừa bỏ điếu xì gà vào trong miệng thì lập tức bị kinh ngạc làm rơi xuống quần áo, tay chân luống cuống một hồi.

Nhân viên khoa học kỹ thuật bên cạnh suýt chút nữa cũng bị sặc cà phê, trợn mắt ngoác mồm nói: “Hiện tại giáo chủ đang dùng linh lực trong khu vực này để chống lại hai người kia, vậy mà chúng ta hiện tại lại phải buông tha cho khu vực này. Đó không phải là đang kìm hãm giáo chủ lại sao?"

"Nếu anh ta đủ thông minh, anh ta nên biết lý do tại sao tôi lại phải làm điều này."

Ông lão cười nhẹ: "Rất khó để giải thích cho các cậu, nhưng mà các cậu có sẵn sàng nghe ta nói không?"

Tần Nhiên cùng nhân viên khoa học kỹ thuật nhìn nhau, yết hầu của bọn họ khẽ nhúc nhích. Lần này, mặc dù bọn họ cũng cảm thấy đề nghị của hắn quá mức kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng có chút cân nhắc, hắn ta chậm rãi gật đầu, hít một hơi thật sâu, nhân viên khoa học kỹ thuật nói: “Nghe theo lời ông.”

Sau đó, hắn ta vung tay lên.

Dù lòng bàn tay hắn ta khẽ run nhưng hắn ta vẫn vỗ mạnh vào một cái nút màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận