Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1560: Bắt đầu từ sự chán ghét với “ban đầu” (1)

“Địa chỉ cũ của viện nghiên cứu, người của chúng ta rất nhanh sẽ tới đây.”

“Tiến hành dọn dẹp và tìm kiếm khu vực này thêm một lần nữa, xem là có thể tìm được thêm manh mối gì khác hay không, tốt nhất là có thể tìm hiểu được chuyện xảy ra năm đó.”

“Nếu như có phát hiện gì chúng tôi sẽ báo cho cậu ngay.”

“Đồng chí Đơn Binh, cậu có thể về Thanh Cảng nghỉ ngơi trước, chờ khi chúng tôi gửi những thứ mà Khuy Mệnh phu nhân để lại đến cho cậu, mời cậu xem qua.”

“Nhiệm vụ điều tra lần này, xem như đã kết thúc.”

“Thù lao hơn 600 tỷ mà trước đó đã bàn bạc, chúng tôi sẽ trả cho cậu đúng thời gian, đối với những chuyện có thể làm để giúp cho Khuy Mệnh phu nhân, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối. Còn về những chuyện khác, những nghi vấn còn nằm trong lòng cậu, có lẽ những thứ mà Khuy Mệnh phu nhân để lại sẽ giải đáp được cho cậu.”

“Ngược lại cũng không cần chúng tôi tiếp tục dài dòng nữa.”

Viện trưởng Tiết rất nhanh đã sắp xếp xong mọi chuyện, hơn nữa cũng đã liên lạc được với nhân viên tiếp viện dự trù của viện nghiên cứu Nguyệt Thực.

Ngoài ra, ông ta cũng đã nhìn thấu sự nóng lòng của Lục Tân… Vì vậy việc đầu tiên ông ta làm khi liên lạc được với nhân viên của viện nghiên cứu là sắp xếp bọn họ gửi những di vật mà mẹ anh để lại đến Thanh Cảng cho anh trước.

Còn về những nguy hiểm của bọn họ khi tiếp tục ở lại nơi này nghiên cứu, ngược lại cũng không cần lo lắng quá mức.

Hiện tại đám nghiên cứu viên Nhất Đại đang phải bận rộn với việc tu bổ lại phần cứng, chắc hẳn tạm thời không có quá nhiều sức lực tìm đến bọn họ gây phiền phức nữa.

Hơn nữa sau khi lá bài tẩy mạnh nhất của nghiên cứu viên Nhất Đại bị phá hủy, chắc chắn cũng sẽ trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Viện nghiên cứu Nguyệt Thực tất nhiên không dám vỗ ngực bảo đảm bản thân không sợ nghiên cứu viên Nhất Đại, nhưng ít nhất cũng không sợ như trước đây nữa.

Mà Lục Tân cũng không từ chối tất thảy những sắp xếp của viện trưởng Tiết.

Hiện tại phủ kín trong anh là sự ưu tư mất mát, nội tâm cũng tương đối mệt mỏi, quả thực muốn quay trở về Thanh Cảng nhanh một chút.

Đối với những sắp xếp của viện trưởng Tiết, điều duy nhất mà anh muốn nhắc nhở, cũng chỉ có chuyện thù lao mà thôi.

May là có tiến sĩ An giúp anh nói ra: “Là hơn 900 tỷ.”

“Trong quá trình tôi đã hứa hẹn thêm hơn 300 tỷ nữa.”

Viện trưởng Tiết trong lúc nhất thời cả kinh hốt hoảng: “Tại sao lại hứa hẹn loạn như thế?”

“3 trăm tỷ là rất nhiều đấy…”

“Kinh phí nghiên cứu một năm của viện nghiên cứu Nguyệt Thực chúng ta chẳng qua cũng chỉ là mấy chục…”

Tiến sĩ An trực tiếp xem nhẹ hết thảy: “Tôi đồng ý!”

“Bình thường ông đi đánh mạt chược động một cái là trên dưới mấy tỷ, tôi hứa hẹn thêm 3 trăm tỷ thì sao hả?”

“Đó có thể giống nhau sao…”

Đối mặt với sự xem nhẹ của tiến sĩ An, viện trưởng Tiết mặc dù không có sức, nhưng vẫn cố gắng đáp trả:

“Bình thường tôi đánh mạt chược, đều là thắng tiến…”

“A, dựa vào quái vật tinh thần đứng ở đằng sau ăn gian trộm bài giúp ông thắng tiền?”

“Không thể nói như thế được, trong quá trình đánh mạt chược đúng là tôi có ăn gian một chút, nhưng thời điểm thu tiền phẩm chất đánh bài của tôi vẫn rất tốt…”

“Ti ti ti…”

Một trận hỗn loạn tinh thần nhanh chóng tiếp cận nơi này, sau đó trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một dòng sức mạnh tinh thần chảy loạn, hình thành một cánh cửa.

Hai con quái vật kéo xe nhảy ra khỏi vực sâu, móng vuốt hình tay người bám sâu xuống dưới đất.

Chính là những quái vật tinh thần trước đó đã đưa đám người Lục Tân đến đây.

Bởi vì trước đây địa chỉ của viện nghiên cứu gần đây có quá nhiều quỷ dị, hơn nữa khu vực xung quanh đây đều đã bị đám nghiên cứu viên Nhất Đại khóa lại, cho nên bọn họ không có cách nào đến gần, chỉ có thể dừng lại ở biên giới cấm kỵ bên ngoài chờ đợi.

Nhưng bây giờ, phong tỏa của vực sâu đã trải qua một trận biến động lớn đến như thế ngược lại đã bị mở ra.

“Phải cẩn thận. Sức mạnh của “ban đầu” có lẽ đã có ảnh hưởng lên tầng thứ nhất của vực sâu.”

“Mặc dù sức mạnh của nó hẳn là còn chưa đủ để thấm vào trong hiện thực, cũng rất khó tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến tầng thứ nhất của vực sâu.”

“Thế nhưng cân nhắc về vấn đề an toàn, cậu vẫn nên gắng sức không tiến vào vực sâu, chờ đến khi người ẩn núp có thể thăm dò tình huống xong rồi mới nói…”

Viện trưởng Tiết ngăn cản hành động tiến vào vực sâu của Lục Tân, sau đó ông ta suy tư một chút, tiếp tục nghiêm túc liên tiếng:

“Ngoài ra, có lẽ cậu cũng đã hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một chút.”

“Cẩn thận với “ban đầu”...”

Lục Tân nghe những lời của ông ta, hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu ám chỉ của ông ta là gì.

Anh khẽ lắc đầu một cái, nói: “Tôi sẽ không bị cái người ba mươi năm trước kia hủy diệt lý trí đâu.”

“Không…”

“Ban đầu, cũng không phải chỉ đơn giản là cái người ba mươi năm trước kia đâu.”

Ông ta nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của Lục Tân một cái, lúc nói đến vấn đề này, trên mặt ông ta không dám có một chút không nghiêm túc nào.

Ông ta thấp giọng lên tiếng:

“Hơn thế nữa, chúng ta đều biết, cậu đã từng phải gánh chịu một lần lây nhiễm trực tiếp, thế nhưng, nên nói như thế nào đây…”

Ông ta dừng lại một chút, sau đó tìm được một từ thích hợp để hình dung, lại nghiêm túc nhìn Lục Tân, nói:

“Mỗi một ô nhiễm nguyên, cũng đều hi vọng có thể khống chế thể ô nhiễm của mình tốt hơn nữa.”

“Dù cho chỉ còn lại bản năng và thiên tính của “ban đầu”, gã ta cũng sẽ ghét cái suy nghĩ muốn thoát khỏi mình của thể ô nhiễm.”

“Nói cách khác, từ trên bản năng, nó đối với những thứ đã từng bị nó lây nhiễm, nhưng lại không chịu bị khống chế như cậu, sẽ không ưa…”

“Loại không ưa thích này thậm chí sẽ tăng dần lên theo thời gian…”

“Ngoài ra, một khi có cơ hội, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khiến cậu tiến thêm một bước tới ô nhiễm, nói như thế…”

“Cậu có thể hiểu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận