Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 111: Cả thành phố bạo loạn

Trên cơ bản, mỗi người tinh thần biến dị đều có niệm lực của mình, chỉ khác nhau ở vấn đề mạnh hay yếu.

Người yếu cầm một quả táo cũng tốn sức, chẳng qua chỉ là một loại lực cảm ứng.

Trần Tinh từng gặp qua người có năng lực mạnh nhất, có thể biến niệm lực của mình thành viên đạn, bắn chết đối thủ ở cách một trăm mét.

Nhưng bây giờ, cô ta nhìn thấy một người có thể dùng niệm lực của mình đỡ được năm khẩu súng máy sáu nòng bắn tới ở khoảng cách gần. Hơn nữa, anh đã liên tục chống đỡ ít nhất trên ba, bốn giây. Lực lượng được thể hiện ra ở đây quả thật đã...

Không hiểu sao, Trần Tinh nghĩ tới chuyện tòa nhà ba tầng ở cô nhi viện Mặt Trăng Máu bị niệm lực phá hủy trước đây...

...

...

Trần Tinh rất nhanh đã có phản ứng, chặt cắn môi.

Cô ta dùng nỗi đau để ép mình mau chóng tỉnh táo lại, đồng thời dùng một loại ý chí gần như tàn nhẫn ép mình làm chuyện chính xác.

Trên môi có máu rỉ ra, con ngươi của Trần Tinh cũng đột nhiên trở nên đỏ ngầu.

Sau đó, giọng nói của cô ta vang lên.

Trầm lắng lại có một lực xuyên thấu khác thường.

Loại âm thanh này dường như có phép thuật nào đó, cho dù tiếng đạn bắn ra ầm ĩ mà lại chói tai xung quanh cũng không thể át được, dường như đó là một loại thực chất trên ý nghĩa nào đó, thong thả nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, ép về phía những người cầm súng đằng trước...

"Trong tay các người đang nắm giữ vũ khí mạnh nhất. Có chúng, các người có thể phá hủy mọi thứ trước mặt..."

"Các người nắm giữ lực lượng hủy diệt này, có phải cảm giác mình giống như vua trên thế giới không?"

"Nhưng vua trên thế giới chỉ có một!"

"Trong tay các người có vũ khí đáng sợ như vậy, vậy sao không so với nhau..."

"Thử xem hỏa lực của ai mạnh hơn?"

"..."

Lục Tân nghe được tiếng nói này thì bất giác xoay người lại.

Sau đó, anh nhìn thấy vẻ mặt Trần Tinh lúc này bình tĩnh, đôi mắt đỏ như máu.

Hình như cô ta còn đẹp hơn cả trăng máu trên bầu trời.

...

...

Cũng vào lúc giọng nói của Trần Tinh vang lên, tiếng động ầm ĩ do súng máy nhiều nòng phát ra đột nhiên dừng lại.

Có thể thấy vẻ mặt những người đang cầm súng máy nhiều nòng đều trở nên hơi mờ mịt, dường như quên mất chuyện nổ súng. Sau khi thoáng ngây người, trên mặt bọn họ đột nhiên lộ ra vẻ cuồng nhiệt, giống như có một niềm tin không gì sánh nổi.

Sau đó, bọn họ không hẹn mà xoay hướng nòng súng, chỉ về phía người cũng cầm vũ khí như mình.

Vừa lúc có sáu khẩu súng máy xoay nòng, bọn họ rất cẩn thận tách ra làm hai tổ.

Sau đó, đột nhiên tiếng súng lại rít gào.

Chỉ có điều tiếng súng lần này chỉ gầm thét một lát, bọn họ đều ngã nhào xuống đất.

Trong vết thương bị viên đạn xé rách chỉ chất lỏng màu đỏ chảy ra, thoạt nhìn không giống máu mà giống như chất nhầy.

Trong bọn họ có người bị thương ở trên người, có người bị thương ở đầu, mà hành vi của bọn họ cũng trở nên quỷ quái lạ thường, trên người bị thương nhưng hình như hai tay, hai chân vẫn đang nỗ lực co duỗi, đầu bị thương, cơ thể lại chuyển động một cách kỳ quái. Càng đáng chú ý hơn là một người trong đó bị hất bay nửa đầu, lộ ra một loại chất màu xám trắng, thoạt nhìn khô quắt, không hề có độ đàn hồi.

Người cải tạo tinh thần.

"Tần Nhiên" kia để lại mấy người cải tạo tinh thần ở đây phục kích, có thể đã sớm tính trước những tổn thất này.

Nhưng… cũng chính vì mấy người cải tạo tinh thần này đã bị vứt bỏ, chỉ dùng để ngắm bắn người có năng lực có khả năng gây ảnh hưởng cho nhiệm vụ tranh cướp bức tranh với bọn họ, cho nên Trần Tinh có thể dùng năng lực ảnh hưởng đến mấy người cải tạo tinh thần này, khiến bọn họ tự giết lẫn nhau, nếu không sẽ gây ảnh hưởng tới người có năng lực ở gần đó. Người cải tạo tinh thần còn khó đối phó hơn người bình thường rất nhiều.

...

...

Tiếng đạn gào thét vừa dừng lại, Lục Tân chợt ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ.

Lúc này, mẹ đang phủi nhẹ lên người giống như đang phủi bụi.

Vô số viên đạn từ trên người bà rơi xuống, tạo thành những tiếng leng keng trong trẻo vui tai.

Mà dáng vẻ của mẹ chẳng khác nào mới vừa đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm đi ra, chẳng những không thấy có vết thương nào, thậm chí ngay cả quần áo trên người cũng không hề có một nếp nhăn. Bà chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Tân, giống như đang trêu chọc đứa trẻ không chịu phấn đấu:

"Lần này, con bị người ta bắt nạt rất lợi hại đấy..."

Lục Tân dường như hơi do dự nhưng anh im lặng một lát vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, trên mặt anh tươi cười, khẽ nói giống như tự giễu vậy: "Đúng vậy, suýt nữa đã chết..."

Em gái đột nhiên hơi cảnh giác.

Cô bất giác cách xa Lục Tân một chút, nghiêng đầu quan sát anh.

Mẹ thì lẳng lặng nhìn Lục Tân, trên mặt càng cười tươi hơn, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi kỳ lạ.

Lục Tân cũng ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mỉm cười.

Hai người bèn nhìn nhau cười, hiểu ý nhau giống như tâm linh tương thông vậy.

...

...

Cũng vào lúc này, Trần Tinh vận dụng năng lực giải quyết những người bắn súng xong, cắn răng kéo áo khoác của mình xuống, buộc thật chặt vết thương trên bụng, có thể nhìn thấy một mảng ren hoa màu hồng nhỏ dưới áo sơ mi trắng bị xé.

"Lập tức phong tỏa thành phố vệ tinh 2..."

Sau khi buộc lại vết thương với tốc độ nhanh nhất, cô ta lập tức lấy ra điện thoại vệ tinh vẫn đang không ngừng đổ chuông, lạnh lùng nói: "Bức tranh lấy về từ cảng Bạng Phụ đã bị cướp đi. Tôi nghi ngờ đối phương là lực lượng vũ trang ngoài thành, bọn họ có sự chuẩn bị trước khi đến, hơn nữa đã sớm bố trí... Anh nghe tôi nói trước đã, còn có sự kiện ô nhiễm đặc biệt mang tính đột phát liên quan tới hoa hồng đỏ xuất hiện trên đường Cửu Giang, trước mắt đã lan rộng..."

"Cái gì?"

"..."

Sau khi liên tục đưa ra mấy mệnh lệnh, cô ta đột nhiên bình tĩnh trở lại, nghe phía đối diện nói một lúc.

Sau đó, vẻ mặt cô ta thoáng thay đổi, đôi môi hơi tái vì mất máu khẽ run rẩy.

"Thành phố vệ tinh 2, tuyên bố cảnh báo cấp một!"

"..."

Lúc nói xong những lời này, cô ta sốt ruột xoay người, nhìn về phía Lục Tân nói: "Thành phố vệ tinh 2 xuất hiện sự kiện lây nhiễm đặc biệt, không chỉ có ở đây, các phía khác trong khu vực nội thành cũng có dấu hiệu xuất hiện ô nhiễm quy mô lớn mang tính đột phát nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì không có dấu hiệu báo trước, không có sự chuẩn bị, phần lớn đều đã trực tiếp xuất hiện dấu hiệu lan rộng, mức độ uy hiếp… đều ở... cấp C trở lên..."

Cô ta nói với vẻ căng thẳng, nhưng giọng nói đột nhiên trầm xuống.

Cô ta phát hiện ra ánh mắt của Lục Tân lúc này có vẻ mất tập trung.

Vẻ mặt anh hơi kỳ lạ, hình như có chút mờ mịt, không phân biệt được là đang cười hay đang suy nghĩ điều gì.

...

...

"Ôi, loạn hết cả lên rồi..."

Mẹ khẽ nói và mỉm cười, giơ tay lên che miệng của mình.

Mà ánh mắt bà vẫn nhìn Lục Tân, cười khẽ: "Con muốn làm gì?"

"Con cũng đang suy nghĩ xem nên làm gì."

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía một hướng. Đó là hướng "Tần Nhiên" lúc trước lấy được bức tranh, lái xe rời đi.

Mẹ dịu dàng nói: "Người kia rất dữ tợn. Cậu ta cướp đi bức tranh của con, con suýt nữa hại chết con, hại chết em gái con. Cậu ta rất thoải mái cầm đi vật cậu ta muốn lấy, chắc hẳn trong lòng còn đang cười đám bọn con đều là đồ ngốc..."

"Cho nên… con muốn xử lý chuyện này thế nào?"

"..."

Lục Tân đứng im, hình như đang buồn phiền về vấn đề này.

Mẹ mỉm cười: "Con xem em gái con lúc này đã bị dọa thành thế nào rồi?"

Lục Tân quay đầu nhìn sang, lúc này nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của em gái, cơ thể nhỏ bé hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mình.

Nhìn dáng vẻ của cô dường như sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thật ra nhìn biểu hiện này càng giống như đang sợ mình...

Nhưng vậy thì sao chứ? Lúc này, Lục Tân không muốn suy nghĩ về vấn đề này lắm.

Anh chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau đớn giật giật làm anh thấy buồn bực.

Trong lòng nôn nóng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận