Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 973: Đầm lầy Ma Trơi (2)

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu.

Trên thực tế, trước khi xuất phát, Trần Tinh còn đặc biệt nhắc nhở anh đừng quá tin tưởng lời của thành phố Hắc Chiểu.

Rốt cuộc là thành phố Hắc Chiểu làm sạch đầm lầy Ma Trơi để rồi xảy ra sự cố bất ngờ, hay là lén tiến hành thí nghiệm lãnh chúa tinh thần rồi gặp phải biến cố.

Đây là chuyện mà không ai dám nói chắc.

“Dự án: “Kế hoạch bắt giữ sinh vật thần bí cấp S ở đầm lầy Ma Trơi.”

Cấp độ hành động: Cấp S.

Mục tiêu hành động: Triệu tập “Nhân nhưỡng”, tiến hành bắt giữ và ổn định sức mạnh thần bí của đầm lầy Ma Trơi”

Ghi chép bên trong hồ sơ chỉ là một phần của kế hoạch hành động.

Hơn nữa, không biết xuất phát từ cẩn thận, hay vì lý do nào khác, mà ở rất nhiều mục quan trọng, họ dùng cách ghi chép mã hóa.

Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Băng cũng không cách phá giải được. Nhưng mà qua những thông tin mà họ đọc được, thì cũng đã biết được gần đủ tin tức. Hàn Băng nhanh chóng lật tới lật lui tập hồ sơ, trên mặt cô ấy dần trở nên nặng nề và bất lực.

“Lời nhắc nhở mà tổ trưởng Trần đã nói với chúng ta rất chính xác.”

Hàn Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Trong tập hồ sơ này đã giải thích được vì sao lúc trước quản lý cấp cao của Bảo vệ Thiên Hòa đã ra lệnh cho đội trưởng Từ Côn triệu tập những người “mạng không đáng giá” ở tầng đáy xã hội thành phố Hắc Chiểu. Tuy rằng vẫn chưa biết toàn bộ kế hoạch của họ là gì, nhưng tôi có thể phỏng đoán, có lẽ thành phố Hắc Chiểu và Bảo vệ Thiên Hòa muốn tiến hành bắt giữ sinh vật thần bí bên trong đầm lầy Ma Trơi.”

“Những người tầng chót đó chính là một phần trong kế hoạch, họ được dùng để ổn định và làm suy yếu sức mạnh của sinh vật thần bí.”

“Chẳng qua nhìn kết quả hiện tại, thì có lẽ kế hoạch kia đã thất bại rồi.”

“Dẫn đến kết quả là những con tốt thí dùng để chịu chết lại hoàn hảo trở về, chỉ bị mất ngủ nghiêm trọng.”  

“Vì chuyện này mà quản lý cấp cao của Bảo vệ Thiên Hòa vào tòa nhà số 9 mở họp, kết quả họ đi vào, sau đó biến nơi này thành sào huyệt quái vật.”

Lục Tân cười nói: “Đơn giản mà nói, chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Hàn Băng liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, cười nói: “Có vẻ như anh đơn binh cảm thấy bọn họ đáng bị thế?”

“Rõ ràng như vậy sao?”

Lục Tân xoa nhẹ khuôn mặt của mình, mỉm cười.

“Nếu đã vậy, công việc còn lại của chúng ta đã rất rõ ràng...”

Vẻ mặt Hàn Băng rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn lúc trước một chút, cười nói: “Ít nhất, qua tập hồ sơ hành động của Bảo vệ Thiên Hòa chúng ta có thể đoán được trong vụ hành động này Bảo vệ Thiên Hòa chỉ là tay sai, bọn họ chỉ phối hợp với hành động nào đó mà thôi, nếu vậy, cả thành phố Hắc Chiểu, có thẩm quyền để một công ty có thế lực như bảo vệ Thiên Hòa phối hợp với hành động của họ…”

“... Chỉ có Tổng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu.”

“Bởi vì Bảo vệ Thiên Hòa giúp đỡ cho hành động này, rồi vì hành động thất bại mà đã biến thành nơi đó thành một cái sào huyệt quái vật.”

“Nếu vậy, tổng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu là người đầu têu hành động lần này, lúc này bọn họ có kết quả gì?”

“Nếu nói loại ô nhiễm này có ngọn nguồn, vậy chúng ta có thể nghi ngờ được ngọn nguồn này nằm ở người nắm quyền cao nhất thành phố Hắc Chiểu...”

Lục Tân nghe đến đây thì hai mắt đã sáng lên: “Vậy có phải chúng ta sẽ có thể đi thẳng đến tổng sở hành chính thành phố Hắc Chiểu hay không?”

Hàn Băng ngẩn ra một chút, nhìn Lục Tân, cười nói: “Có vẻ như anh đơn binh rất muốn một mình chống lại thành phố Hắc Chiểu?”

“Chuyện này...”

Lục Tân sửng sốt một chút: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Thật ra nếu anh đơn binh làm vậy thì không phải là không có hy vọng thắng, chỉ là tôi e chuyện này không đơn giản như vậy.”

Hàn Băng che miệng cười nói: “Nguồn lây nhiễm kia núp bóng trong đỉnh quyền lực thành phố Hắc Chiểu, nhưng không chứng tỏ nó đang ở tổng sở hành chính.”

“Ngoài ra, nếu chúng ta rút dây động rừng lỗ mãng tìm tới cửa thì rất có thể đối phương sẽ phát động sức mạnh toàn thành phố để đối phó với chúng ta. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có thể tự bảo vệ mình, nhưng phải chống lại sức mạnh của cả một thành phố, thì cũng sẽ rất đau đầu.”

“Cho nên, bây giờ chúng ta cần phải làm đó là nắm lấy dấu vết của đối phương, tranh thủ lôi nó ra một cách chính xác.”

Lục Tân bừng tỉnh, vội gật đầu như búa bổ, nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Trong nhiệm vụ lẻn vào lần này, tôi đã rất cẩn thận là vì để tránh làm kinh động đối phương, để tránh phá hủy kế hoạch...”

Hàn Băng chân thành ca ngợi: “Biểu hiện của anh đơn binh quả nhiên rất chuyên nghiệp, được hợp tác với anh là một việc hết sức vui mừng.”

Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi cảm thấy kiêu ngạo nhiều hơn.

Cả người Bích Hổ lập tức mất tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, trong căn phòng rộng lớn này, gã có cảm giác mình như người dư thừa.

“Bịch bịch...”

Nhưng đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, và tiếng đập cửa rầm rầm.

Bích Hổ vội đi mở cửa, sau đó thấy Hồng Xà đứng trước cửa với vẻ mặt nôn nóng, có cả Đàn Gia và đám đàn em đi theo đến.

“Đội trưởng, đã xảy ra chuyện...”

Hồng Xà bước nhanh về phía trước, khẽ nói thầm với Lục Tân.

Lục Tân lập tức khó hiểu: “Sao vậy?”

Hồng Xà không kịp trả lời mà đi nhanh vào phòng, cầm lấy remote mở ti vi lên.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh bông tuyết do bị nhiễu sóng, rè rè một lúc thì hình ảnh dần ổn định hơn, sau đó mọi người nhìn thấy trong ti vi liên tục phát một tin tức khẩn cấp, trên khuôn mặt nghiêm túc của MC có trang điểm dày cỡ nào cũng không che được vành mắt thâm đen, nói: “Đài truyền hình vừa nhận được tin tức, có một phần tử bất hợp pháp nửa đêm xông vào căn cứ Bảo vệ Thiên Hòa ở thành phố vệ tinh 3 thuộc thành phố Hắc Chiểu, đánh cắp những tư liệu mật.”

“Cameras ẩn đã chụp được hình ảnh phần tử bất hợp pháp, đăng tin tức lên tất cả các tiết mục chương trình.”

“Tại đây, chúng tôi kêu gọi toàn bộ người dân tích cực dò xét, kiểm tra lẫn nhau, cần phải nhanh chóng đưa phần tử phạm tội bị tróc nã về quy án!”

“Treo giải thưởng: 300 vạn liên minh tệ!”

Nhìn bên dưới góc phải ti vi , là hình ảnh phóng to một video theo dõi, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều dừng trên mặt Lục Tân

“Chuyện này...”

Lục Tân lập tức ngơ ngác.

Bản thân anh cũng nghiêm túc nhìn thoáng qua ti vi , sau khi xác định đó chính là mình đang ngồi xổm xuống đất, mỉm cười vuốt đầu chó.

Chẳng những bị quay lại, thậm chí hình ảnh còn rất sắc nét…

Cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn Lục Tân xoa đầu chó trong màn hình.

“Phì...”

Bích Hổ là người đầu tiên không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Lục Tân liếc mắt nhìn Bích Hổ, Bích Hổ lập tức ngậm miệng lại, giả vờ vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng nhịn được chừng hai giây, gã lại bất ngờ “phì” bật cười lần nữa: “Đội trưởng, không phải cậu đã nói lúc mình lẻn vào rất cẩn thận sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận