Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 941: Thành phố linh hồn (3)

“Đội trưởng...”

Bích Hổ hạ giọng xuống, nói đầy thần bí: “Cậu hiểu rõ về lãnh chúa tinh thần như vậy, có phải là...”

“... Thật ra cậu đã vượt qua lãnh chúa tinh thần rồi không?”

Lục Tân ngơ ngác một lúc, cười nói: “Nói cái gì vậy chứ...”

Nhưng đột nhiên anh cũng cảm thấy hơi khó hiểu, đúng vậy, tại sao anh lại buột miệng thốt ra những lời này chứ…

Trước giờ anh cũng chưa từng được huấn luyện hay là chỉ bảo những kiến thức này mà…

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Lục Tân, Hàn Băng nhanh chóng lấy lại phản ứng, rồi có hơi hoảng hốt, vội cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Nếu chúng ta còn chưa bị phát hiện, vậy có thể yên tâm lên kế hoạch điều tra rồi…”

Trên bàn ăn không ai nói gì nữa, mọi người đều yên tâm thoải mái chờ Hàn Băng đưa ra kế hoạch vẹn toàn.

Đường phố vẫn huyên náo, tiếng cười tiếng mắng, tiếng ly tách cụng nhau, tiếng đấm đá, tiếng người uống say nôn mửa hòa trộn vào nhau, dường như cả thành phố bị bao trùm trong một cảm xúc phù hoa buông thả, giống như đan thành một chiếc khăn náo nhiệt che giấu hết tất cả bí mật.

Nhóm Lục Tân ở bên trong thành phố náo nhiệt này, khóe môi đã cong lên từ lúc nào.

Biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng thật ra là đang gánh áp lực rất nặng nề, còn lớn hơn cả Bích Hổ và Hàn Băng.

Đó là một cảm giác rất kỳ quái, ban đầu anh không quá thích hơi thở của thành phố này, nhưng vừa rồi ngay khi nhận ra thành phố này còn tồn tại một sức mạnh đủ khiến anh chấn động, ấn tượng của anh về thành phố này lại càng xấu hơn.

Thậm chí anh cảm thấy dường như thành phố này có linh hồn nào đó khiến anh không thích.

Khi ở trong thành phố này, thậm chí anh chẳng thể nào hít thở thoải mái được.

Hoảng hốt, bực bội, bị đè nén, tâm trạng không được thả lỏng.

Đột nhiên anh có một xúc động muốn đi thẳng đến trung tâm thành phố Hắc Chiểu, bắt lấy cái thứ sức mạnh khiến anh không thích kia.

Có điều anh vẫn cố đè nén nó xuống.

Hàn Băng nói rất đúng, lần này anh đến là để giúp đỡ thành phố này xử lý ô nhiễm.

Làm sạch ô nhiễm cả một thành phố, và việc làm sạch ô nhiễm trên người dân trong thành phố là chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tuy rằng có vẻ như bản chất của nó không khác gì nhau lắm…

Vào lúc nhóm Lục Tân đang im lặng, thì cách đó không xa có một cô bé mười bốn mười lăm tuổi dắt tay một cậu bé sáu tuổi đi đến, trên lưng cô bé có đeo một cây đàn ghi-ta bằng gỗ rất to, dáng người mảnh khảnh sợ hãi đi vào trong đám người đang uống rượu.

Rồi cô bé cẩn thận đứng sát vào một bàn, nói: “Anh có muốn nghe hát không?”

Vị khách ở bàn thứ nhất mất kiên nhẫn, đỏ mắt quát: “Cút ngay.”

Cô bé lại đi đến một bàn khác, khẽ hỏi: “Anh ơi, anh có muốn nghe hát không? Hai đồng một bài.”

Vị khách ở bàn này đã hơi say, cười hì hì: “Hát nghe một chút...”

Cô bé lập tức ngạc nhiên và vui mừng, vội để cậu bé đứng bên cạnh ngồi xuống, còn mình thì ôm cây đàn ghi-ta gỗ vào trong lòng, nhẹ nhàng gẩy đàn.

Tiếng đàn du dương trong trẻo dần vang lên như tiếng nước chảy, cô bé từ từ cất giọng hát:

“Cây đa bên hồ nước

Xanh biên biếc báo hiệu mùa hè

Xích đu nhỏ cạnh sân thể dục

Chỉ có con bướm đậu bên trên…”

Ngay khi tiếng ca này cất lên, Lục Tân giật mình thoát ra khỏi nỗi phiền muộn nặng nề, anh tò mò quay đầu nhìn sang.

Giọng hát trong trẻo và thanh thót của thiếu nữ, tạo thành một mặt đối lập với đường phố náo nhiệt, đến cả những người đang ầm ỹ xung quanh, khi vừa nghe thấy tiếng hát vang lên, dường như đã trở nên yên lặng không ít, hạ thấp đề-xi-ben xuống.

Hát xong một bài, cô bé đặt đàn ghi-ta xuống, khom lưng với người ngồi trên bàn, nói: “Cảm ơn anh trai.”

Người trên bàn cười hì hì: “Cảm ơn tao làm gì?”

Cô gái nhỏ ngây người một chút, rồi khẽ nói một câu với vị khách ngồi trên bàn.

“Tiền?”

Vị khách trên bàn lập tức cười ha ha: “Tao đồng ý cho mày tiền à, cút đi nhanh lên.”

Cô gái nhỏ sợ hãi im lặng lùi về sau hai bước, cậu bé sáu bảy tuổi phía sau cô bé cũng sợ hãi nắm tay cô bé, hai người lùi về phía sau vài bước, ánh mắt sợ hãi nhìn quanh một vòng, đi đến trước mặt mấy người mặc áo sơ mi.

“Anh ơi, anh có muốn nghe hát không? Hai đồng một bài...”

Cô gái nhỏ ôm đàn ghi-ta, nhỏ giọng nói: “Có thể trả tiền trước, được chứ?”

“Hát?”

Người đàn ông quay lưng về phía hai chị em quay mặt lại, khẽ liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân hai chị em, cười hì hì nói: “Người lớn trong nhà đâu?”

Cô gái nhỏ nói: “Cha mẹ không về nhà, trong nhà không có cơm ăn...”

Người đàn ông kia thưởng thức nhìn vẻ xấu hổ khiếp đảm của cô bé, cầm một cây xúc xích nướng đưa cho cậu bé.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn chị mình một cai, tuy cô bé vẫn còn hơi do dự nhưng không ngăn cản, cậu bé lập tức nhận cây xúc xích nướng, nói: “Cảm ơn anh trai, em có thể hát cho anh nghe không?”

Người đàn ông nhét tay vào trong túi, rút ra một tờ tiền giấy mười đồng gấp lại, cười hì hì nói:

“Nghe hát cũng được, đưa tiền trước cũng được, mười đồng này đều là của mày, có điều mày phải đến khi tao thích mới được.”

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh...”

Bé gái nhìn tờ tiền mười đồng, vẻ mặt có hơi kích động, liên tục gật đầu: “Em sẽ hát cho anh nghe vài bài.”

Nói rồi xòe đầu ngón tay để thể hiện số bài mình sẽ hát.

Người đàn ông kia cười nói: “Lời của mày nói vẫn chưa đủ, phải hát mấy bài quyến rũ mới được…”

Vừa nói, gã ta vừa vỗ đùi của mình, nói: “Hơn nữa phải ngồi đây mà hát.”

Bé gái sợ hãi lắp bắp lùi về sau hai bước, khẽ nói: “Không được.”

“Việc này ai đi trên đường cũng làm được, tại sao mày lại không làm được?”

Ngược lại người đàn ông kia đã khơi dậy hứng thú, đỏ mắt nhìn lướt qua người bé gái vài lần, nói: “Đến đây hát, cho mày hai mươi đồng.”

Bé gái hơi sợ hãi, kéo cậu bé lùi về sau, chuẩn bị quay người bỏ đi.

“Đi?”

Cơn nóng giận trong người đàn ông kia đã lập tức bùng lên, gã ta đứng phắt dậy dang hai tay muốn bắt cô bé.

Một tay kéo bím tóc bé gái giật ngược lại trước bàn mình, trong mắt kích động tràn đầy tơ máu, cơ bắp không ngừng run rẩy như đang sống dậy, trên mặt là vẻ tàn nhẫn vô cùng: “Cho mày đi à? Không phải nói muốn hát sao? Tao thích nghe hát, mày không hiểu à?”

Bé gái sợ hãi, nắm tóc hét to lên.

“Chị ơi chị ơi...”

Bé trai cũng sợ hãi, gào khóc nhào lên ôm lấy chân bé gái.

“Ha ha ha ha...”

Những người ngồi cùng bàn với gã ta lập tức cười vang, tựa như họ cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn vỗ tay.

“Lão Hoa, sao anh lại thích canh suông nước lã này?”

“Lão Hoa, sao trước kia tôi lại không biết anh thích nghe hát vậy?”

“Nóng quá, nóng quá...”

Người đàn ông mặc áo sơ mi đè bé gái lên trên bàn, quay đầu nhìn mấy người bạn nhậu của mình, cười nói:

“Mấy anh không biết đâu, gần đây tôi hay bị nóng trong người, nóng đến mức tôi không thể nào ngủ nổi…”

“Quá mệt mỏi, còn chẳng cảm nhận được vị đàn bà…”

Trên mặt gã ta có vẻ mơ màng và sắc mặt rất khó nhìn, lúc thì có vẻ rất đau đớn, lúc lại rất điên cuồng: “Cho nên tôi phải hạ hỏa đã…”

“Hạ hỏa, bình tĩnh, mới có thể ngủ ngon giấc được...”

“Ha ha, con nhóc này được, tôi thích giọng của nó…”

“Thả chị gái ra...”

Bé trai khóc lóc lao lên đùi gã đàn ông tên là “Lão Hoa”, há miệng cắn gã ta.

Nhưng Lão Hoa lại giơ chân đá cậu bé ngã lăn trên mặt đất, quay đầu cầm ly nước xối lên đầu bé gái, cười ha ha:

“Hát hay không hát?”

“Nếu không hát, tao cho mày đổi một cách hát khác…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận