Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1014: Thực ra tao hiểu, chỉ là không quan tâm (1)

Xào xào...

Ngay lập tức, Người bù nhìn chợt ý thức rõ vấn đề không ổn.

Nó đột nhiên rút lui khỏi cơ thể Lục Tân như điên và quấn lấy cây thánh giá ban đầu.

Nhưng mà, nó lập tức cảm nhận được lực lượng tinh thần điên cuồng chấn động lan tỏa ra, đó dường như là một người đang phát ra tiếng cười chói tai, sau đó là một bàn tay chộp tới, hung hăng nắm chắc cọng rơm, sau đó hướng về phía cửa sổ bên ngoài cứng rắn kéo xuống.

"Rít…"

Có tiếng gầm rú the thé phát ra từ cọng rơm, tất cả mọi người đều cảm giác được thế giới đang rung động.

Trong cơn hoảng loạn, lực lượng của Người bù nhìn đã hoàn toàn giải phóng.

Bên trong những cọng rơm khô héo, vô số ánh đèn đột nhiên sáng lên, chiếu sáng màn đêm xung quanh.

Đó lại là những con đom đóm bay ra khỏi cơ thể của nó, giống như những ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm tối tăm và hỗn loạn...

Chúng khẽ vỗ cánh, toát ra những dao động tinh thần quái lạ.

Roẹt roẹt roẹt...

Âm thanh của đôi cánh run rẩy tự nhiên cũng trở nên sắc bén khác thường. Từng tiếng rít sắc bén đan xen vào nhau trong quảng trường hỗn loạn này, đồng thời xuất hiện từng đường vết cắt trên những phiến đá, tòa nhà nằm rải rác, còn có phía trên bức tượng đồng nguyên chất trên quảng trường.

Từng lớp từng lớp lan rộng trên mặt đất, cuối cùng hòa vào vô số dòng chảy hỗn loạn của tinh thần, đồng thời lao về phía Lục Tân.

"Ha ha ha ha..."

Nhưng đối mặt với vô số lưỡi dao sắc bén đó, Lục Tân lại cười rộ lên điên cuồng.

Anh nhảy đến bề mặt tòa nhà Tổng Sở hành chính, ngồi xổm trên bức tường thẳng đứng như thể phớt lờ trọng lực, trên mặt mang theo nụ cười cường điệu, đôi đồng tử đen kịt, trên tay còn cầm một nắm rơm, nhìn những con đom đóm đang bay trước mặt, trên mặt chỉ có vẻ khinh thường.

Cùng khinh bỉ.

Anh thậm chí còn đang chờ đợi, đợi cho mỗi con đom đóm đó đều sáng đến cực điểm, sáng đến thậm chí có chút chói mắt.

Sau đó anh thổi "phù" một hơi.

Làn gió lạnh lẽo trong chớp mắt thổi qua cả quảng trường.

Những con đom đóm có mật độ dày đặc, sáng như những vì sao, đa dạng và lóng lánh ngay lập tức mất đi ánh sáng và rơi bạch bạch xuống đất.

Anh đã thổi tắt các vì sao.

"Xào xào xào..."

Một sự hoảng sợ kỳ lạ bao trùm Người bù nhìn, rơm rạ trên người nó bay tung tóe như những con rắn đang run rẩy.

Rõ ràng chỉ là rơm, nhưng lại phô ra một cảm giác ngoan cường khác thường, dùi tới dùi lui như rắn trên không, xuyên qua không khí, phát ra âm thanh chói tai và sắc bén, dùi vào cơ thể Lục Tân như đinh sắc nhọn, dày đặc khủng khiếp như mưa rơi.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Dưới loại công kích đông đúc này, cho dù là người có lực lượng mạnh mẽ đến đâu cũng không thể trốn thoát.

Nhưng Lục Tân lại không hề trốn tránh.

Anh trực tiếp chống chịu những cú đâm của ít nhất hàng trăm cọng rơm, trên người và trên bức tường bên cạnh đều xuất hiện những lỗ nhỏ chi chít.

Trong phút chốc, thân thể anh đã ướt đẫm máu đào, máu loãng rơi xuống nhỏ giọt.

Nhưng biểu cảm trên mặt anh lại dường như trở nên phấn khích hơn, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cảm giác đau đớn, trái lại, những cọng rơm dính máu tươi của anh đột nhiên bắt đầu bùng cháy từ những chỗ dính máu và nhanh chóng lan đến bản thể của Người bù nhìn.

Người bù nhìn kinh sợ không thôi, giống như bị vô số rắn lửa đuổi theo.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Người bù nhìn, Lục Tân cười lớn, vết thương trên người cũng đã lành lại.

"Gầm……"

Thân thể to lớn bên dưới lăn lộn, chính là Đại Xà Ác Mộng.

Sự sợ hãi và điên cuồng của Người bù nhìn dường như cũng đã hoàn toàn ảnh hưởng đến nó.

Thân là một con rối, lăn lộn thân thể kịch liệt, dấy lên từng mảnh phiến đá cao mười mấy mét, lần lượt đập về phía Lục Tân. Trên thân thể to lớn, những cánh tay bắn ra, áp đảo về phía Lục Tân..

"Ha ha ha ha..."

Lục Tân đã rất phấn khích vì cảnh tượng khủng khiếp như vậy.

Tiếng cười của anh nghe có vẻ điên cuồng và trống rỗng, đã không còn chút lý trí.

Anh dường như không làm gì cả, những dao động tinh thần trên người đã phóng ra phía ngoài theo từng vòng.

Vô số phiến đá lần lượt bật ra, rơi xuống các vị trí trong quảng trường như mưa.

Dưới động năng cực lớn, mỗi mảnh đều nện vào mặt đất hơn mười xăng-ti-mét, khảm trên mặt đất như mảnh vỡ thủy tinh.

Nơi phiến đá rơi xuống, rõ ràng là không có gì, nhưng lại có tia máu văng ra ngoài.

"Sao lại như vậy…"

Nhìn thấy phiến đá vỡ vụn rơi xuống đất, vết máu bắn tung tóe, tim gan Hàn Băng đều đang run lên kịch liệt.

Kỳ thực cảnh tượng đó trông rất quái dị.

Rõ ràng là không có gì, nhưng hễ là khi vật nặng rơi xuống, lại có vô số ti máu bắn ra.

Tuy nhiên, người biết đầu đuôi ngọn ngành sự việc như cô ấy đã nhận ra nó là gì, nên đã sợ hãi gần như thở hổn hển.

"Tôi... Tôi muốn biết..."

Bích Hổ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, run giọng nói: "Kẻ thích khoan nhà tắm nữ này, người bị… bị nó giấu đi, cuối cùng thật sự đã biến mất, hay là... hay chỉ là do chúng ta không nhìn thấy chúng, nhưng chúng, vẫn đang tồn tại…"

Nghe đến đây, trái tim Hồng Xà cũng chợt run lên.

Trong một lúc, cả phòng họp không người nào nói gì, như thể câu hỏi này không thể giải đáp được.

Nhưng trên thực tế, câu trả lời cho câu hỏi này, họ đều hiểu.

Quảng trường này vừa rồi, có rất nhiều người tồn tại.

Mê Tàng thi triển năng lực để làm cho những người này biến mất, nhưng chỉ có cấp độ tinh thần biến mất.

Về mặt thể chất, những người này...

Theo dòng suy nghĩ này, họ ngay lập tức hiểu ra máu xuất hiện vô căn cứ kia từ đâu mà đến.

Điều này khiến họ ý thức rõ một vấn đề khủng khiếp...

"Nếu... nếu đúng là như vậy, vậy thì, đội trưởng... Đội trưởng bây giờ..."

Trên cổ Bích Hổ đều nổi lên những đường gân xanh, giọng nói run run: "Người đó, thật... thật sự là đội trưởng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận