Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1463: Bản chất của người trộm lửa (2)

“Mẹ sao vậy?”

Bên ngoài giáo đường, Lục Tân đang được mẹ kéo lên khỏi “đầm lầy người” kia thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ khẽ rên rỉ, anh lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ che mắt, máu tươi chảy trên khuôn mặt dưới lòng bàn tay.

Cảm xúc hoảng sợ và phẫn nộ lạ thường lập tức ngập tràn trong tim, anh vội vàng hỏi.

“Ông lão thay đổi logic ở tầng đáy, không cho phép người khác nhìn trộm vận mệnh trong khu vực của ông lão…”

Mẹ nói khẽ: “Cho nên kéo theo phần vận mệnh mẹ đã nhìn trộm được cũng bị quên đi…”

Lục Tân nghe thôi đã thấy khá ly kỳ: “Đáng sợ vậy sao?”

“Mỗi một vị cuối cùng đều có ưu thế tuyệt đối ở trong khu vực do cung điện tinh thần của mình hình thành…”

Mẹ khẽ nói, đồng thời bỏ tay xuống.

Anh nhìn thấy đôi mắt bình thường luôn ngời sáng của mẹ lúc này trở nên u ám hơn nhiều.

Sắc mặt tái nhợt hẳn so với trước.

Trước đó, khi mang Lục Tân tiến vào tầng thấp nhất của vực sâu, mẹ đã bị thương nặng, thực ra vẫn chưa hồi phục được.

Chỉ có điều bà có thói quen giấu giếm thương tích của mình.

Nhưng bây giờ, không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn thương tích của mẹ đã nặng thêm nhiều.

“Cách…”

Lục Tân hơi cắn răng, ra sức giãy giụa cơ thể của mình.

Nhưng không ngờ, anh giãy giụa càng mạnh thì tiếng người gào thét điên cuồng càng vang dội hơn.

Những cái bóng màu đen đó nhấn chìm quá nửa người anh.

Phần cơ thể rõ ràng đã được mẹ kéo lên, lúc này lại có cảm giác bị chìm xuống một lần nữa.

Lục Tân cảm thấy khó chịu một cách trống rỗng, đầu óc trống không, không làm gì được.

“Đừng giãy giụa...”

Mẹ kịp thời đè Lục Tân lại, nhắc khẽ: “Đây là đầm lầy mờ mịt…”

“Ông lão là người trộm lửa, bản chất là chân lý, nhưng chân lý và mờ mịt thường xuyên làm bạn với nhau, cho nên mờ mịt cũng là sức mạnh của ông lão…”

“Ông lão biết con là người nguy hiểm nhất nên dùng sức mạnh mờ mịt bao phủ lên chiếc rương màu đen.”

“Khi con đánh cắp chiếc rương màu đen thì cũng sẽ tóm lấy mờ mịt, bản chất là dụ dỗ con chủ động bị ô nhiễm mờ mịt.”

“Không ngờ lại giảo hoạt như vậy.”

Lục Tân khó lòng tưởng tượng nổi, rõ ràng trông ông lão kia rất thành thực.

“Chân lý vốn chính là giảo hoạt.”

Mẹ nói khẽ: “Trong tên của người trộm lửa có chữ “trộm”, ông ta được sinh ra bắt nguồn từ một vụ lừa dối...”

“Giống như người trộm lửa trong thần thoại, vì chân lý, ông ta đánh cắp lửa tặng cho nhân gian nhưng trong mắt các thần, ông ta là một kẻ phản bội, kẻ lừa dối, cho nên, lừa dối vốn dĩ cũng là một phần trong bản chất của ông ta, là một bộ phận khó lòng tách rời của ông ta.”

“...”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Trong lúc vội vã, Lục Tân khó lòng tiêu hóa hết lượng tin tức phức tạp như vậy, anh có phần mệt mỏi hỏi.

Đây là lần đầu tiên anh biết cảm giác bị một sức mạnh hỗn tạp bao phủ bám lấy, khó lòng thoát ra.

Nếu mở mắt ra, anh sẽ thấy ảo giác trước mắt không ngừng biến đổi.

Khi thì ở dưới vực sâu màu đỏ sẫm hoang vắng.

Những cái bóng hình người màu đen tạo thành một vùng biển túm chặt lấy anh.

Khi thì trước mắt biến thành trấn nhỏ bên bờ biển lạnh lẽo kia.

Chỉ có điều bất kể mặt đường đá hay là những công trình kiến trúc xung quanh đều đặc quánh méo mó giống như đầm lầy nuốt chửng anh.

Bất kể anh sử dụng sức mạnh gì để chống lại thì từ đầu đến cuối, anh chỉ cảm thấy mình bị nuốt vào nhiều hơn mà thôi.

Đáng sợ hơn nữa là thứ mạnh nhất của anh, hạt màu đen thường xuyên được anh dùng để xông xáo trong thế giới bị ô nhiễm hoành hành dường như cũng mất tác dụng. Vừa nãy không thể ăn mòn bức chắn tinh thần của ông lão, bây giờ cũng không thể ăn mòn đám mờ mịt này…

“Ông ta đang lừa con…”

Dường như mẹ biết Lục Tân đang nghĩ gì, bà lập tức nói nhỏ.

“Một trong các năng lực của người trộm lửa là khiến người khác nghĩ rằng điều ông ta nói ra đều là chân lý.”

“Ông ta dùng bức chắn tinh thần của mình để ngăn chặn sức mạnh của con rồi nói là năng lực của con không thể ảnh hưởng tới chân lý.”

“Sau đó ý thức của con đã xem câu này như chân lý, tự phóng đại, cho rằng sức mạnh của mình không có hiệu quả với ông ta…”

“Nhưng trên thực tế, con đã làm ông ta bị thương…”

“Chẳng qua đẳng cấp của ông ta cao hơn con, cho nên tổn thương khá nhẹ mà thôi...”

“Lừa dối...”

Giống như màn ảo thuật bị lật tẩy, bỗng chốc trở nên tẻ nhạt, nhàm chán.

Lục Tân nhắm hờ mắt, sau đó lập tức siết chặt nắm đấm. Bỗng nhiên, trên người anh xuất hiện vô số khuôn mặt của chính anh, có cái mờ mịt, có cái đau khổ, có cái có ánh mắt dí dỏm, có cái lại trông tàn nhẫn… Sau khi những khuôn mặt này xuất hiện trên người anh, chúng lập tức há to miệng, chiếc lưỡi màu đỏ lập tức lia về phía những cái bóng chen chúc bao quanh Lục Tân.

“Sột soạt !” “Sột soạt !” “Sột soạt !”

“Ực...”

Tiếng nhai nuốt và tiếng ồn do những chiếc miệng phát ra đông thời vang lên, toàn bộ xung quanh người Lục Tân bỗng chốc sạch sẽ.

Không có đầm lầy, cũng không có bóng quái vật hình người màu đen, anh chỉ đang đứng ngẩn người trên con đường trong trấn nhỏ mà thôi.

“Đi thôi...”

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía giáo đường, những hạt màu đen bắt đầu điên cuồng rung lên trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận