Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 983: Anh muốn xem bản chất của tôi? (2)

“Phựt!”

Cái bóng giống như một bàn tay đen nháy mắt tóm được cổ tóc đuôi ngựa, kéo anh ta đến trước mặt Lục Tân.

Cực kỳ bất ngờ, không hề cho Tóc đuôi ngựa có cơ hội di chuyển sang một chỗ khác.

Nhưng mà vào ngay lúc Lục Tân dự tính thẳng tay bóp gãy cổ anh ta, đột nhiên trong lúc đó sắc mặt anh đã thay đổi mạnh.

Cái bóng hóa thành bàn tay lập tức buông ra, còn lùi về phía sau một bước.

Con ngươi trong đôi mắt hơi co lại, nhìn về người trước mặt, anh đã nhìn thấy Tóc đuôi ngựa này đã biến thành dáng vẻ của Hàn Băng.

Không phải ảo giác.

Ngay khi Lục Tân suýt bẻ gãy cổ cô ấy, thì làn da mềm mại kia đã nói lên thân phận thật của cô ấy.

Mà sắc mặt Hàn Băng trước mặt này đầy hoảng hốt, khuôn mặt căng cứng đỏ hồng, trong ánh mắt còn lóe lên sợ hãi, tất cả những điều này đều chứng minh là cô ấy thật.

Tóc đuôi ngựa mà anh vừa vươn tay bắt lấy thật ra là Hàn Băng.

Nếu vậy, tên Tóc đuôi ngựa kia đi đâu?

Trong lúc nghĩ vậy, huyệt Thái Dương bên phải Lục Tân đột nhiên có cảm giác hơi lạnh lẽo.

Ngay khi Hàn Băng xuất hiện ở trước mặt anh, thì phía sau Lục Tân, nơi mà Hàn Băng đang đứng từ nãy giờ, tên Tóc đuôi ngựa đã xuất hiện.

Vì bảo vệ Hàn Băng, Lục Tân cách cô ấy cực gần, lúc này Tóc đuôi ngựa đã biến thành Hàn Băng, đương nhiên anh ta cũng đứng gần anh. Bởi vậy nên động tác của anh ta cực kỳ thong thả, giơ súng trong tay lên, chậm rãi chĩa lên huyệt thái dương của Lục Tân, miệng vết thương bị xương cốt đâm thủng trên người anh ta dần dần khép miệng lại, sau khi hoàn tất, khóe miệng anh ta từ từ cong lên một nụ cười nhạt.

“Năng lực của tôi thật sự rất mạnh…”

Câu nói này cũng mang theo một tiếng vọng kỳ quái, Tóc đuôi ngựa tiếp tục đưa tay ra bóp cò.

Vừa rồi khi anh ta đứng gần Lục Tân, thông qua trường sức mạnh tinh thần vặn vẹo anh ta đã nhìn thấy cách Lục Tân cứu Hàn Băng.

Vậy bên bây giờ anh ta cảm thấy cực kỳ tò mò, trong tình huống họng súng đã chạm vào huyệt Thái Dương, Lục Tân có thể tự cứu được mình hay không.

Nhưng anh ta không nhận được đáp án.

Vì súng không phát ra tiếng.

Khuôn mặt tươi cười của Tóc đuôi ngựa nhanh chóng trở nên nghi ngờ và sợ hãi.

Anh ta không biết tại sao mình đã tháo chốt an toàn rồi, nhưng bóp cò xong vẫn không có gì thay đổi.

Giống như là cò súng đã bị một cái tay khác chặn lại.

Lục Tân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tóc đuôi ngựa.

Trong tầm mắt của anh, vẻ mặt nghịch ngợm của em gái đã dò ra khỏi bả vai mình, hai cánh tay nho nhỏ bắt lấy súng của đối phương, ngón tay nhét vừa vào họng súng, trong tình huống này, đương nhiên là Tóc đuôi ngựa có cố gắng thế nào thì cũng không thể bóp cò được.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tóc đuôi ngựa, em gái còn nghịch ngợm mỉm cười, vươn tay nhỏ ra bắt lấy mặt anh ta.

“Bịch...”

Tóc đuôi ngựa không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay khi bàn tay nhỏ của em gái sắp bắt được mặt anh ta, thì anh ta lập tức phản ứng cực mạnh.

Anh ta lập tức ném súng xuống, cả người lùi ra phía sau.

“Bé ngoan đừng chạy...”

Cả người em gái cũng lập tức lao ra, hai cánh tay nhỏ chộp lên mặt anh ta.

Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân Lục Tân cũng nhanh chóng to ra, lao nhanh về phía tên Tóc đuôi ngựa.

Sức mạnh tinh thần mãnh liệt này làm Tóc đuôi ngựa cảm nhận được một cảm giác sởn tóc gáy.

Anh ta không biết được rằng rốt cuộc sức mạnh tinh thần cực mạnh đang lao nhanh đến từ dưới mặt đất, hay là loại sức mạnh tinh thần vặn vẹo quái dị đang xộc thẳng đến trước mặt mình mới là đối thủ?

Đột nhiên anh ta thoáng cảm thấy sợ hãi, lông tơ dựng lên.

Chỉ là vừa lùi được bốn năm bước, anh ta đã biết mình không thể lùi nữa, trong lòng nảy sinh ý định bỏ trốn.

Nhưng anh ta không có cách nào trốn thoát.

Trong tầm mắt của Lục Tân, mẹ đã xuất hiện ở cửa phòng, đang dựa trên khung cửa lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong phòng.

Tóc đuôi ngựa có thể đi từ dưới lầu lên căn phòng trên lầu trong chớp mắt.

Như vậy, nếu anh ta muốn rời khỏi nơi này, hiển nhiên không nhất định cứ phải đi bằng đường cửa chính.

Nhưng cố tình, ngay khi mẹ vừa xuất hiện ở cửa, anh ta đã ý thức được bản thân mình không thể rời khỏi căn phòng này.

Tựa như mẹ chắn ở cửa, khiến anh ta không thể ra ngoài được.

Nếu vậy thì anh ta không đi nữa.

Trên mặt tóc đuôi ngựa nhanh chóng xuất hiện một biểu cảm đáng sợ bất thường.

Sau khi vào căn phòng này, và vài lần giao tranh lần trước, từ ban đầu anh ta còn cảm thấy tự tin, thậm chí là nụ cười kính cẩn lấy lòng trên mặt còn chẳng che giấu được sự ngông cuồng. Bây giờ đã nhanh chóng biến thành hoảng sợ bất an, thậm chí trong lúc chiến đấu còn có cảm giác mơ màng.

Làm gì cũng đều bị ngăn cản, dừng ở đâu cũng cảm nhận được nguy hiểm, thậm chí muốn bỏ chạy cũng không được.

Cố tình nhìn người đàn ông kia luôn lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt giống như là rất thản nhiên.

Nhưng trong cảm giác bình tĩnh thuộc về người thường này, anh ta lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi thâm trầm…

Loại cảm giác này khiến anh ta bị tra tấn đến phát cuồng.

Vì thế anh ta gần như không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, nhanh chóng hét lên một tiếng thật chói tai.

Tiếng hét thê lương, bén nhọn đến cùng cực tựa như muốn xé rách dây thanh quản ngay lập tức.

“Á á á...”

Ngay khi tiếng hét của anh ta cất lên, cả căn phòng đột nhiên xảy ra thay đổi cực lớn, tựa như là có một làn gió kỳ quái thổi ập vào căn phòng này, bức màn, quần áo, khăn lông, đồng thời bị cuốn lên giữa không trung, cùng lúc đó, vách tường xuất hiện dấu vết bị lửa đốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy tia lửa đang bốc lên từng chút, lan rộng, hoa nhựa trên bàn nhanh chóng khô héo.

Trên người mỗi người đều xuất hiện cảm giác khô ráo và nóng rẫy.

Tốc độ cảnh tượng xung quanh bỗng chốc trở nên không chân thật, giống như khuôn mặt bị thiêu đốt từng mảnh, rồi biến mất

Trong chớp mắt, bọn họ cũng đã đi đến một thế giới khác, nhìn trái nhìn phải, không còn thấy trần nhà, chỉ còn lại một nửa vách tường, bầu không khí xung quanh như bị thiêu đốt, xung quanh là cảnh tượng những căn nhà lầu hoang tàn đổ sập và thành phố âm u đáng sợ.

Không hề cảm nhận được chút hơi thở của người sống nào ở đây.

Chỉ có thể nhìn thấy ẩn sâu trong những căn cửa sổ dày đặc nát bươm kia là những ánh mắt kỳ quái.

“Năng lực có mạnh thế nào, sau khi vào vực sâu, đều sẽ lộ bản chất ra ngoài...”

Một giọng nói kỳ quái mang theo tiếng vọng vang lên từ bên cạnh, cứ như có thể nghe thấy một chút phẫn uất được giải bày ra ngoài.

Lục Tân quay đầu, đã thấy người đó cách mình không xa, cơ thể buộc tóc đuôi ngựa bay trong không trung, dáng vẻ của anh ta trông khác hoàn toàn với lúc nãy, quần áo trong người hoa lệ và kỳ quái, trong tay còn cầm một cây quyền trượng, tạo hình kỳ cục đến mức không nói thành lời, còn mang theo cảm giác không chân thật, thoạt nhìn anh ta giống như là một nhân vật trong bộ bài tây, chứ không phải là sự hiện diện chân thật.

Giọng nói của anh ta mang theo tiếng vọng to lớn, quanh quẩn trong căn phòng đã bị tàn phá, thậm chí còn mang theo cảm giác như một vị vua nhìn xuống lãnh địa của mình. Từ trên cao cúi nhẹ đầu xuống, đôi mắt hờ hững nhìn về phía người thường và người có năng lực trong căn phòng này.

“Vậy nên, mấy người...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện tình hình ở chỗ mình có vẻ không đúng.

Không có ai sau khi bị cưỡng ép kéo vào vực sâu mà còn có thể duy trì bình tĩnh và lý trí, nhưng trong căn phòng này, Lục Tân vẫn lặng lẽ đứng đó, từ từ hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ say mê…

Anh hơi quay đầu, dùng tư thế quay người khác với bình thường, nhìn về phía Black Jack, mỉm cười chân thành:

“Anh muốn xem bản chất của tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận