Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1306: Sự thẳng thắn của Lục Tân (2)

“Chuyện anh có phải bị giáng cấp hay là hủy bỏ đặc quyền hay không thì nói sau, chỉ cần thái độ của anh đàng hoàng, cũng không phải không có đường sống mà thối lui.”

Thấy hướng nói chuyện lúc này đã hoàn toàn chạy lệch sang một bên, Trần Tinh sầm mặt kéo đề tài trở lại, nói với Lục Tân: “Cho dù có như thế nào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu như anh ta không có ác ý với Thanh Cảng thì tốt. Bây giờ Thanh Cảng đang đứng trong trạng thái khẩn trương cao độ, trước thì có chuyện tòa nhà của anh biến mất rồi lại xuất hiện một cách ly kỳ, sau lại có chuyện vị khách thăm thần bí, hai chuyện này cũng mang đến sự cảnh giác từ những ban ngành có liên quan!”

Vừa nói, cô ấy vừa do dự một chút: “Cho nên. nếu như có thể…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, đứng ở trong thành phố có chút quen thuộc này anh quả thực có thể cảm nhận được bầu không khí cực độ khẩn trương.

Suy nghĩ một lúc, anh nghiêm túc trả lời: “Số Tám có công việc mà thứ mà cậu ta cần phải làm, hẳn là sẽ không sinh ra ác ý đối với Thanh Cảng đâu.”

“Còn về chuyện tòa nhà kia, ngược lại mọi người cũng không cần lo lắng quá đâu, lúc đó tôi chỉ là đưa nó qua bên kia xử lý một số chuyện mà thôi.”

“Đưa qua? Xử lý một số chuyện?”

Đối mặt với câu trả lời ung dung của Lục Tân, đám người Trần Tinh có hơi biến sắc, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, khó hiểu.

“Đúng vậy…”

Lục Tân trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Mọi người…”

“Một tòa nhà lớn đến như thế, anh nói mang đi là mang đi được sao? Còn là mang đi xử lý một số chuyện nữa?”

Không đợi Lục Tân lên tiếng đáp lời, Bích Hổ đã mặt đầy khiếp sợ mà mở miệng: “Đội trưởng, cậu cũng đừng hỏi tại sao chúng tôi không làm được.”

“Loại chuyện này chúng tôi thực sự không làm được đâu, hơn nữa đây cũng không phải là vấn đề của chúng ta…”

“Ý tôi không phải là như thế…”

Lục Tân nuốt vào những lời đang chuẩn bị bật ra khỏi miệng, đổi sang một câu khác, trong lòng thì ha ha cười nhạt: Như này còn muốn viết vài điều?

Thế nhưng khi đối mặt với vẻ nghi hoặc của Trần Tinh và Hàn Băng, anh vẫn cười trừ mà giải thích: “Chuyện này quả thực có chút kỳ lạ, hẳn là có liên quan tới việc sửa sang trước đó, thành thật mà nói, tôi cũng không phải là quá hiểu về việc này, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu kỹ lưỡng, rồi sau đó quay về viết báo cáo.”

“Được rồi…”

Trần Tinh không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cô ấy hơi suy tư một lát, lại nói: “Báo cáo thì không cần đâu.”

“Nếu như anh không ngại, vậy sau khi về giải thích với Hàn Băng một chút thông qua điện thoại là được rồi, nói nguyên nhân và quá trình ra.”

Hàn Băng nghe thấy thế cũng lập tức đồng ý, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lại tiết kiệm được một bản báo cáo cho mình?

Lục Tân ngay lập tức cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Đơn giản nói thêm dăm ba câu, Trần Tinh xác nhận lại với Lục Tân thêm một lần nữa để chắc chắn rằng số Tám đã rời đi rồi, sau đó cô ấy mới đi sắp xếp những công việc khác, lúc này Lục Tân mới được buông tha, anh cũng từ chối lời mời nhiệt tình mời anh đi uống rượu của Bích Hổ, nói với Hàn Băng mình sẽ trả lại chiếc xe jeep này sau, rồi anh bèn lên xe, thẳng hướng về trưởng tiểu học Trăng Máu mà lái.

Trong sân vô cùng yên tĩnh, hiện tại đã là hai giờ đêm rồi, nhưng bạn nhỏ cũng đã sớm đi ngủ.

Nhưng Lục Tân lại nhìn thấy ở vị trí tầng ba, còn có một ngọn đèn đang sáng, anh bèn dừng xe lại trước cổng, lên tiếng chào hỏi với ông lão canh cổng, sau đó đi thằng vào bên trong, thả nhẹ bước chân đi lên tầng ba, đẩy cánh cửa phòng còn thấp thoáng ánh đèn ra.

Cô giáo Tiểu Lộc đã sớm trông thấy Lục Tân đi vào thông qua cửa sổ, cô ấy vội vàng đẩy xe lăn ra đón.

“Số Tám đã đi rồi…”

Lục Tân nhìn thấu vẻ khẩn trương lo lắng của cô ấy, anh cười nói với cô ấy.

Cô giáo Tiểu Lộc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua thân thể của Lục Tân, dường như là đang nhìn thử xem anh có bị thương hay không, sau đó cô ấy hơi cúi đầu xuống một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Tân, cười nói: “Đừng có gọi số này số nọ nữa, bây giờ không phải mọi người đều có tên hay sao?”

Lục Tân ngẩn ra, gật đầu cười.

Ban đầu cô giáo Tiểu Lộc ở trại trẻ mồ côi không được viết số thứ tự, cô ấy không thích cũng là chuyện bình thường.

Sự rời đi của số Tám dường như đã thoáng kéo đi một tấm màn che phủ lên bầu trời của trại trẻ mồ côi Ánh Trăng, mọi người trong tức khắc đã thả lỏng hơn rất nhiều, cô giáo Tiểu Lộc ngồi còn Lục Tân thì đứng đó, dường như có sự tĩnh lặng nào đó đang xuất hiện ở giữa hai người bọn họ, sau đó vẫn là cô giáo Tiểu Lộc phản ứng nhanh hơn một chút, trước khi Lục Tân mở miệng nói chuyện, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào Lục Tân và nói: “Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì vậy?”

“Được.”

Lục Tân cười với cô ấy một cái, ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng làm việc.

“Nơi này rõ ràng là do em mua mà, nhưng giờ em trở lại đây lại giống như một vị khách vậy.”

Cô giáo Tiểu Lộc đẩy xe lăn, cầm lấy chiếc ly của mình, cẩn thận tráng qua một lần, sau đó lấy lá trà pha trà cho Lục Tân.

“Không cần đâu, buổi tối uống trà sẽ mất ngủ”

Lục Tân cười ngăn cản, không để cho cô ấy phải phiền phức như thế.

“Ừ…”

Cô giáo Tiểu Lộc từ từ thả chiếc cốc vừa mới được cho lá trà vào xuống, chuyển động xe lăn, quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Phải đến một lát sau, cô ấy mới nhẹ giọng nói: “Em nói đã tự chữa khỏi cho mình rồi, chuyện là như thế nào vậy?”

Lục Tân ngớ ra một lúc mới nhớ ra đây chính là đề tài ban ngày, anh hơi ngả người ra sau, cười nói: “Chính là ý trên mặt chữ ấy, thật ra từ sau lần trước chúng ta nói chuyện với nhau, hoặc cũng có thể là bắt đầu từ lần nói chuyện phiếm trước đó của chúng ta, em cũng đã biết bản thân mình có chút vấn đề…”

Anh nhẹ nhàng chỉ chỉ vào đầu mình, nói: “Mặc dù không sẵn lòng thừa nhận cho lắm, nhưng nói này của em quả thực không giống với người khác.”

“Vậy thì…”

Sự thẳng thắn của Lục Tân khiến cho cô giáo Tiểu Lộc không biết phải trả lời như thế nào, cô ấy hỏi: “Là vấn đề gì?”

“Rất phức tạp…”

Lục Tân từ từ cúi người, hai tay đan lại, đặt ở dưới cằm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói:

“Nếu như nhất định phải giải thích gì đó với chị, vậy chính là không thể cảm nhận được sự vui vẻ, cũng ít khi cảm thấy giận dữ.”

“Em có thể quan sát thế giới này rất rõ ràng, nhưng lại rất khó có thể hiểu được tại sao người khác lại tổn thương, tại sao lại khóc tỉ tê đến như thế.”

“Em rất nghiêm túc với cuộc sống ở thành phố này, nhưng em lại cũng rất khó dung nhập vào cuộc sống của bọn họ…”

“Cũng giống như trước đây em luôn ở trong một chiếc bình vậy.”

“Từ đầu đến cuối em luôn sống ở trong chiếc bình đó, dùng ánh mắt hâm mộ quan sát người khác…”

“Có những lúc em sẽ chợt nảy sinh những khát vọng mãnh liệt, muốn giống như những người khác vậy. Nhưng chỉ trong một khắc sau, loại khát vọng này lại bị cảm giác như đưa đám mạnh mẽ hơn vùi lấp. Em lại mất đi tất cả hứng thú, chỉ có thể để cho bản thân giống như một người máy vậy, cuộc sống tĩnh lặng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận