Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 502: Nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi (2)

"Không có sao, yên tâm đi."

Lục Tân hiểu cô ta đang lo lắng điều gì, cười nói: "Nếu như có gì thật thì cứ đến tìm tôi, thật ra cũng dễ xử lý thôi."

Mặc dù, Cao Đình không có cách nào gạt đi sự lo lắng trong lòng, nhưng cô ta vẫn trầm mặc gật đầu.

Lục Tân thì cười gật đầu với cô ta, sau đó tự mình rời đi.

Anh trở lại căn phòng tiêu chuẩn mà mình đã ở trước đây, lúc Cao Đình đổi sang phòng giường chung đã đổi hết tất cả phòng tiêu chuẩn đi, nhưng cũng có thể cô ta cân nhắc thấy Lục Tân không giống những người khác, cho nên không hề trả cái phòng này. Chỉ có điều, không có lão Chu và tiểu Chu ở đây, căn phòng này có vẻ vô cùng yên tĩnh. Sau khi mở đèn, cái bóng đèn treo giữa không trung dường như bị gió thổi chuyển động, nhẹ nhàng lắc lư bên trong căn phòng này.

"Két..."

Đây là tiếng động vang lên khi Lục Tân ngồi xuống giường.

Anh lại lấy điện thoại di động ra, gọi đến nơi làm việc của người nhân viên Thanh Cảng kia, nhưng lại không cách nào kết nối được.

Hoặc phải nói là hoàn toàn không có tín hiệu.

Lục Tân trầm ngâm một hồi, bỏ điện thoại lại vào ba lô , bắt chéo hai tay rồi nâng cằm bắt đầu suy nghĩ.

Anh lẳng lặng ngồi thật lâu, bóng đêm ở bên ngoài đã càng ngày càng dày.

Gió đêm lẳng lặng thổi xoáy qua trong sân.

Lục Tân đợi thật lâu, nhưng vẫn không có thứ gì lạ thường tìm đến anh, anh không khỏi cảm thấy nhàm chán.

Anh đành phải tự mình suy tư, bây giờ chỗ làm việc của người nhân viên kia cũng chẳng có tin tức, chẳng lẽ anh ta cũng đã biến mất rồi sao?

Trước đó Hàn Băng đã từng nhắc nhở mình, cần phải cẩn thận đối phương sẽ diệt khẩu.

Như vậy, nếu trước khi đối phương động thủ, sẽ ra tay với những người lái xe này thì cũng đúng.

Một là những người lái xe này vốn nằm trong phạm vi diệt khẩu của họ, thứ hai là cũng có thể dựa vào đó để thăm dò mình một chút.

Đương nhiên là anh không quan tâm, chỉ có điều phải xử lý như thế nào đây chứ?

Trước kia, gặp phải vấn đề thế này, ít ra anh cũng có thể hỏi thăm Hàn Băng, nhưng bây giờ chỉ có thể tự mình suy tư.

Hơn nữa, dường như mẹ cũng rất giỏi tìm người, nhưng bây giờ bà cũng không có ở đây.

"Ừm..."

Lục Tân trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu, trên trần nhà có một cái bóng nhợt nhạt treo bên trên, nấp một nửa người vào bóng tối.

"Em gái, vừa rồi em không hề phát hiện ra điều gì sao?"

Lục Tân không cam lòng hỏi một câu, lỡ như em gái không cẩn thận nhìn thấy thì sao?

"Nếu như em nhìn thấy, vậy đã ôm món đồ chơi đó đến nói chuyện với anh rồi."

Em gái ôm con gà kêu thảm, mặt không hề biến sắc bóp một cái, sau đó nói: "Nhưng bây giờ em cảm thấy chuyện này chơi rất vui, có vài lần dường như em trông thấy gì đó, nhưng lúc nghiêm túc nhìn lại thì không thấy nữa, cho nên em cũng không biết là có nhìn thấy hay không nữa."

"Em nói nhiễu khẩu lệnh rồi?"

Lục Tân hít vào một hơi, nói thầm: "Nếu như có mẹ ở đây thì tốt rồi."

Em gái tức giận nhìn Lục Tân, hung hăng bóp con gà kêu thảm một cái.

Lục Tân không nhìn cô, lại cúi đầu nhìn về phía cái bóng của mình, bởi vì trên đỉnh đầu có treo một cái bóng đèn nhợt nhạt, cho nên cái bóng của anh chỉ rọi một điểm dưới chân, lúc Lục Tân nhìn về phía cái bóng, dường như trong cái bóng cũng xuất hiện một đôi mắt màu đỏ, đối diện với anh, bốn mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi trầm mặc hồi lâu, Lục Tân mới nói: "Mày có phát hiện được gì hay không?"

"Ha ha ha..."

Ba tiếng cười trống rỗng mà khô khan vang lên bên tai anh: "Muốn san bằng cái khách sạn này là một chuyện vô cùng đơn giản..."

Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói cách khác, mày cũng không phát hiện ra gì sao?"

Cái bóng: Nín thinh !

Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu, nói thầm: "Nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi."

Bầu không khí trong phòng bắt đầu có hơi xấu hổ, cho dù là em gái đang đeo trên trần nhà hay là con mắt nấp bên trong cái bóng, đều trầm mặc nhìn Lục Tân, Lục Tân cũng hơi vô tội nhìn chúng, ít nhiều gì trong ánh mắt đều có một vẻ kinh bỉ.

Ngoài ra, còn có một chút xấu hổ.

"Xem ra, anh ta sẽ không đến tìm tôi rồi..."

Lại ngồi thêm mấy phút, Lục Tân chờ mong nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cuối cùng anh vẫn thất vọng cúi đầu.

"A..."

Bỗng nhiên, từ phương xa vang lên một tràng tiếng kêu hốt hoảng thật thảm, chợt, có tiếng người nhanh chân chạy trốn.

Rất nhanh, giọng của tiểu Chu mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Không xong rồi anh Tiểu Lục ở, mới đây... Lại có người biến mất rồi!"

"Hả?"

Lục Tân nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy, đi theo cậu ta đến trước phòng ngủ giường lớn.

Chỉ thấy trong căn phòng lúc này đã loạn thành một đoàn, sợi dây thừng cột lên tay đám người vẫn còn hoàn hảo, bên trên còn thừa ra mấy vòng tròn đang yếu ớt rũ xuống, nhưng người bị trói trước đó đã biến mất không còn dấu vết.

Đất ở trên mặt đất cũng đầy dấu chân lộn xộn.

Đám người đang kinh hoàng đi đến lớp đất ở dưới nền, tìm kiếm bốn phía, thậm chí còn có người chui cả vào gầm giường nữa.

Nhìn thấy Lục Tân tới, Cao Đình vội vàng nói: "Vừa rồi... Vừa rồi chúng tôi vẫn luôn ngồi ở đây, không hề có chuyện gì xảy ra cả, nhưng tôi cảm thấy... Cảm thấy trong lòng hơi không an tâm, lại bảo Tôn Cẩu Tử đếm tên lại một lần, thế nhưng không ngờ... Không ngờ rằng..."

"Lúc đến nơi này, rõ ràng có ba mươi người, nhưng là vừa đếm lại thì chỉ có hai mươi bảy."

"Lại thiếu đi ba người?"

Lục Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua.

Đều đợi ở đây, dùng mắt to trừng mắt nhỏ, sao lại còn có người biến mất nữa chứ?

Cao Đình dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, lại thiếu đi ba người, hơn nữa chúng tôi.... Thậm chí cũng không biết họ đã biến mất khi nào!"

Lúc này, đã có thể nghe thấy rõ ràng sự run rẩy bên trong giọng nói của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận