Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 264: Thì là, rất nhiệt tình (1)

Mặc dù ăn ở nhà, nhưng bữa tối lại phong phú một cách đáng ngạc nhiên.

Có vẻ như chỉ sau nửa tiếng loay hoay trong bếp, Tửu Quỷ đã hấp xong cá, xào một vài món, hầm thịt kho tàu để ăn cùng với cơm... tiện thể giáo huấn mẹ mình trong mười phút.

Khi tất cả các món ăn đã được bày ra bàn, Tửu Quỷ khui bình rượu sứ trắng, sau đó ân cần săn sóc Lục Tân với ba mẹ:

"Nào nào nào, ăn cơm thôi."

Ba mẹ của Tửu Quỷ bày ra dáng vẻ đầy tuyệt vọng, thỉnh thoảng còn nhìn Lục Tân với ánh mắt cầu cứu.

Lục Tân có thể làm gì?

Tất nhiên là giả như vô hình, nhân tiện ăn hai chén cơm.

"Tiểu Binh à, đừng chỉ ăn, nào nào nào, rót đầy rượu vào..."

Tửu Quỷ rất nhiệt tình, không chỉ ăn phần mình, uống từng ngụm rượu nhỏ, mà còn tiếp đãi Lục Tân.

Bởi vì đến lần đầu, Lục Tân ngại bới bát cơm thứ ba, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, dù sao chúng ta..."

Anh không nói ra mấy lời sau đó, suy cho cùng anh cũng không biết ba mẹ của Tửu Quỷ đã biết chuyện Tửu Quỷ được tuyển hay chưa.

Bộ phận thông quan đặc biệt có điều lệ bảo mật, không được nói điều này trước mặt người ngoài.

"Trời, không sao, rượu là đồ ăn, càng uống càng trẻ..."

Tửu Quỷ khăng khăng, rót một ít cho Lục Tân, rồi cười ha ha nói: "Muốn ăn thịt thì cứ ăn, dù sao anh cũng là một thanh niên, cơ thể đang lúc lớn..."

"Hức…"

Lục Tân nhìn cô gái trắng nõn, trong sáng trông giống học sinh cấp ba trước mặt, chân đi đôi dép lê kiểu cũ, đã thay một chiếc áo sơ mi cũ nhăn nheo màu trắng, dáng vẻ vừa mời rượu vừa mời mình ăn, trong lòng có một cảm giác không chân thực.

Ba của Tửu Quỷ đứng ra giải vây: "Người ta không muốn uống thì thôi. Con đó... cũng bớt uống lại đi. Con gái con lứa..."

Nói đến đó, ông cũng đột ngột dừng lại, lời nói vốn trôi chảy lại không thể nói ra được.

"Ai da, đến cái tuổi này của ba các con sẽ hiểu thôi..."

Tửu Quỷ thở dài, ngược lại là cầm một ly khác đặt trước mặt ba mình, nhấc bình rót đầy rồi khuyên bảo: "Bây giờ trong nhà cũng không có người ngoài, con sẽ không gọi ba là ba nữa... Tiểu Ngô à, cũng không phải con nói ba, chẳng qua là vì con người ba quá thành thật..."

"Rượu cũng không uống, thuốc cũng không hút, hồi đó Tiểu Vương nhìn trúng ba ở điểm nào vậy?"

"Ba nhìn các mối quan hệ thường ngày ở trường của mình xem..."

"Thật sự không được, nghỉ hưu đi, về nhà con nuôi, chúng ta không thiếu chỗ tiền ba kiếm..."

Ba của Tửu Quỷ xúc động đến mức sắp khóc.

Mẹ của Tửu Quỷ vốn muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng sau khi liếc nhìn con gái nhà mình, thì không dám mở miệng.

Dù sao, vừa rồi bà đã được giáo huấn hơn mười phút...

"Gia đình nhà này thường sống kiểu gì vậy..."

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, anh đã bị bầu không khí này hành hạ không dám nói ra, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Một bữa ăn không yên ổn chút nào cũng kết thúc, Tiểu Ngô ba của Tửu Quỷ bị chuốc ba ly, ngay cả Tiểu Vương mẹ của Tửu Quỷ cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của con gái mình nên cũng bị thuyết phục uống một ly, ngược lại là Lục Tân chỉ uống hai ngụm và ăn không ít đồ ăn...

"Đêm đó..."

Sau khi ăn cơm xong, Tửu Quỷ và Lục Tân ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Tiểu Ngô và Tiểu Vương rửa bát trong bếp.

Thấy Tửu Quỷ vẫn luôn không nói vào chuyện chính, Lục Tân chỉ đành thử nhắc đến để thăm dò.

Cũng không biết kế hoạch cụ thể của Tửu Quỷ là gì, rốt cuộc tối đến bàn chuyện, hay tìm chỗ cho mình ở trước.

Không ngờ, vừa nhắc đến, Tửu Quỷ đã xua tay nói: “Buổi tối anh ngủ trong phòng tôi đi!

"Cách..."

Trong bếp bỗng vang lên tiếng lanh lảnh, rồi tiếng rửa chén chợt biến mất gọn ghẽ.

Thậm chí không cần nhìn, cũng có thể biết rằng bốn lỗ tai đang dựng đứng.

Lục Tân cũng giật mình: "Gì hả?"

Tửu Quỷ ngạc nhiên nói: "Gì mà gì? Anh cũng đã đến chỗ của tôi, buổi tối không thể ngủ lại sao?"

Lục Tân nhìn cô gái trẻ xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi đang cầm cái tẩu hút thuốc, cả người đều sững sờ, một lúc sau mới nghẹn giọng nói ra lời đề nghị lúc thường tuyệt đối sẽ không chủ động đưa ra: “Vậy... vậy thì sao, hay là ở khách sạn..."

"... Dù sao Bộ Tư Lệnh... công ty cũng thanh toán."

"Ở khách sạn gì chứ?"

Tửu Quỷ bất mãn liếc mắt nhìn Lục Tân, nói: "Tiền của công ty không phải là tiền sao?"

Vừa nói, vừa phun ra một ngụm khói, hướng tẩu thuốc vào phòng ngủ, nói: "Giường của tôi vừa to vừa mềm, hai chúng ta dư xài. Hơn nữa..." Cô ta đặt một chân lên trên ghế sofa, lại vắt chéo chân còn lại lên, vừa hút thuốc vừa nheo mắt nhìn Lục Tân: "Gọi anh tới là vì có việc, ở nhà tối đến chúng ta cũng tiện nói chuyện không phải sao?"

"Nhưng cô..."

Cả đời Lục Tân cũng chưa bao giờ khó xử như vậy, nhìn Tửu Quỷ mà mặt đỏ cả lên.

"Đều là đàn ông, sao anh lại cổ hủ như vậy?"

Trái lại, Tửu Quỷ có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lục Tân, có điều nhìn theo ánh mắt Lục Tân, cô ta cúi đầu nhìn xuống ngực bên dưới lớp áo phông của mình, đột nhiên hiểu được Lục Tân, cả mặt đỏ bừng khó xử điều gì, lập tức cười ha ha nói: "Anh đừng xem tôi là phụ nữ."

"Cứ coi tôi là ông chú là được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận