Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 396: Sau cánh cửa thứ nhất

Ánh đèn trắng bệch, hành lang yên tĩnh.

Cánh cửa gỗ màu xanh nhạt.

Bởi vì đã có kinh nghiệm bị cưỡng chế kéo vào trong mộng cảnh tiềm thức, cho nên lần này lúc Lục Tân bị kéo vào mộng cảnh thì đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Anh trực tiếp buông ra tiềm thức của bản thân, để mặc cho năng lực của đối phương xâm nhập vào. Bởi vậy, lúc cảm thấy cảnh tượng xung quanh trở nên ổn định và rõ ràng, anh cũng vô cùng thuận lợi đi đến cái hành lang nhợt nhạt mà thần bí kia một lần nữa.

Bước đầu tiến vào mộng cảnh này, Lục Tân đưa tay chộp về phía sau.

Anh bắt lấy một vật mềm nhũn, lúc quay đầu thì trông thấy một ánh mắt ngập nước và bất lực.

Đây là quái vật có hệ lực lượng tạo mộng.

Bởi vì lúc trước, Lục Tân từng trông thấy lực lượng tạo mộng trên người của phó tổng giám đốc Tiêu, như vậy, anh cũng vô cùng chắc chắn con quái vật xuất hiện ra từ trong "người năng lực" cấp độ S ở tại Hải Thượng quốc này đương nhiên cũng là một con quái vật tạo mộng cùng loại.

Cho nên, anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng đã đạt được lòng nhiệt tình của người tốt này.

Vì vậy, anh phải nhanh chóng bắt lấy nó.

Vấn đề duy nhất chính là con cả thảy về con quái vật tinh thần kia đều mơ hồ.

Nó có chút khó hiểu, đây là thứ gì mà lại có thể có cảm giác dọa người như vậy?

Điều khiến nó khó hiểu hơn, chính là đối phương ở trong mộng cảnh do mình tạo ra mà còn quen thuộc hơn so với mình?

Vào lúc nó ý thức được có gì không đúng và muốn bỏ chạy, thì phát hiện mình đã bị bắt lại.

Động tác có lực lại dịu dàng, vừa sợ mình bỏ chạy, lại sợ không cẩn thận chơi chết mình.

Trong một mảnh hỗn loạn ở thế giới bên ngoài, Lục Tân nhắm mắt lại, đứng giữa vô số quái vật tinh thần.

Xúc tu mềm mại mà nhỏ nhắn, chạm vào huyệt thái dương của Lục Tân, sau đó Lục Tân đưa tay nắm chặt lấy nó.

Cái bóng ở xung quanh chập trùng lên xuống, dường như tâm trạng phức tạp lạ thường.

Mẹ đang ở giữa quần thể quái vật tinh thần, lẳng lặng nhìn Lục Tân nhập mộng, biểu cảm có hơi mông lung.

Vẫn là bầu không khí bóp méo lại đè nén kia, sâu bên trong không gian dường như có vô số ánh mắt, đang sợ hãi nhìn anh.

Đầu mũi có mùi máu tanh như ẩn như hiện lượn quanh.

Các loại thanh âm kỳ quái không ngừng vang vọng bên tai anh.

Lục Tân mạnh mẽ đè xuống xúc động trong lòng mình, anh giữ vững bình tĩnh cho mình, sau đó nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Anh không hề để lỡ thời gian mà trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ kia ra rồi tiến vào trong một cái hành lang , tiến vào một cái có rất nhiều phòng, sau đó anh nhanh chân bước ngang qua những căn phòng đều trống rỗng kia mặc cho nó có dáng vẻ kỳ quái thế nào đi nữa, đi đến trước ba căn phòng vẫn đóng chặt cửa ở phía cuối cùng.

Cửa căn phòng thứ nhất vẫn đóng chặt, bên trong rất tối.

Nhìn vào bên trong vẫn có thể nhìn thấy những món đồ chơi bị xé nát và bàn phẫu thuật lộn xộn.

Anh nhớ đến lần trước lúc tiến vào mộng cảnh, đã nhìn thấy sau cánh cửa này đã thấy cặp mắt treo ngược nhưng chỉ có tròng trắng.

Lục Tân hít sâu một hơn, đè xuống sự căng thẳng dường như muốn bộc phát ở trong lòng.

Sau đó, anh cầm tay nắm cửa của căn phòng này, dùng sức đẩy ra.

"Kẹt!"

Lúc Lục Tân theo động tác đẩy cánh cửa này ra tiến vào trong căn phòng này, một vùng trắng sáng chạm vào mặt anh.

Trong đầu Lục Tân phút chốc lại trống rỗng.

Đợi cho ánh sáng chói loá này tản đi, Lục Tân mới từ từ thấy rõ cảnh tượng bên trong căn phòng này.

Anh trông thấy đây là một căn phòng phẫu thuật bề bộn, có một ngọn đèn trắng bệch, cùng với các loại dụng cụ nhỏ bé. Có vô số người mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang đang đứng trong phòng này, bận rộn đi tới đi lui. Tiếng tít tít của máy móc xung quanh cùng với tiếng trò chuyện của những người con rối này nói chuyện với nhau, khiến cho căn phòng này tràn ngập một bầu không khí lo âu lại đè nén, khiến cho lòng người cảm thấy khó chịu đến dị thường.

"Báo cáo, vật thí nghiệm sinh mệnh đặc biệt số 17."

"Tất cả đều ổn định, thậm chí còn có khuynh hướng phát triển tốt hơn nữa..."

"Thật là kì lạ, đã cắt ra thế này rồi mà sinh mệnh đặc biệt lại còn tốt hơn, thế này mà còn là người sao?"

Giữa những tiếng nói khó hiểu chói tai của những người này, ánh mắt Lục Tân xuyên qua người họ trông thấy bàn phẫu thuật.

Nằm trên bàn phẫu thuật là một cô bé tuổi tác không lớn. Trên người cô được nối đầy các ống dẫn máy móc, người mặc một bộ váy trắng dính đầy máu. Tóc rối bời, còn có những giọt mồ hôi lớn rỉ ra từ trán, làm ướt đi mái tóc của cô.

Lồng ngực cô đã bị mở ra, có rất nhiều vết thương chồng chất xuất hiện trên các bộ phận cơ thể cô.

Điều kỳ quái nhất, chính là cô đã thành thế này, nhưng thân thể và hai tay hai chân của cô vẫn còn bị cố định trên bàn phẫu thuật.

"Chúng ta phải tìm được nguyên nhân cô ta có thể tự khống chế mình khiến cho vết thương nhanh chóng hồi phục như cũ."

"Đó hoàn toàn không còn giống người nữa, nhìn dáng vẻ cô ta bò lên tường xem nào, tôi còn tưởng rằng mình đang gặp Sadako nữa đấy..."

"Sở dĩ Sadako đáng sợ bởi vì ả ta là quỷ, có được sức mạnh vượt qua người thường."

"Mà điều chúng ta cần làm chính là tháo gỡ những sức mạnh bí mật này."

Đột nhiên, đầu óc của Lục Tân có hơi choáng váng, cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch, khuấy động đầu óc.

Anh cảm thấy tất cả đều quen thuộc như vậy.

Không giống như anh đang ở trong mơ mà là đang ở một thế giới chân thật.

"Tít tít..."

Bỗng nhiên, trong lúc đó có tiếng cảnh báo chói tai của thiết bị vang lên.

"Trời ơi, không ổn rồi..."

Có tiếng giật mình của y tá vang lên: "Hiệu quả gây tê mất hiệu lực rồi, thế mà cô ta lại tỉnh dậy sớm hơn..."

"Cần tiến hành gây tê lần nữa không?"

"..."

Người đàn ông trung niên đeo một cặp kính gọng vàng đứng giữa phòng, đưa tay đầy gọng kính một cái, lạnh lùng nói: "Không thể, thí nghiệm đã bắt đầu tiến hành, đã ghi chép cơ sở dữ liệu, nếu như lúc này tiêm thuốc mê vào một lần nữa, sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của chúng ta..."

Có người lấy làm kinh hãi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục thí nghiệm."

Người đàn ông trung niên tỉnh táo trả lời: "Dù sao, bây giờ cô ta cũng không có khả năng trốn thoát, còn có thể thuận tiện kiểm tra mức độ cảm nhận đau đớn của cô ta luôn."

"Vâng, tiến hành nhanh chóng giải phẫu."

Trong gian phòng, thoáng chốc vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô bé, cùng với tiếng dao phẫu thuật xẹt qua da thịt.

Một loại phẫn nộ không có cách nào hình dung được bỗng nhiên mạnh mẽ đánh vào đầu Lục Tân.

Mãi sau này, anh đều chưa từng cảm nhận lại được loại cảm giác rõ rệt như thế. Đó lại kiểu phẫn nộ mà có thể trực tiếp đốt cháy sạch sẽ bản thân mình, trong nháy mắt đã chiếm trọn đầu óc, đánh nát hết tất cả bình tĩnh, miệng anh còn phát ra tiếng kêu to hơn so với dã thú.

Anh liều mạng xông về phía trước, hai tay vụng về vung vẩy.

Anh muốn bắt lấy tất cả mọi người trong căn phòng này mà xé nát, muốn tiêu diệt sạch sẽ tất cả ở đây...

"Xoẹt..."

Lúc anh đưa tay nắm lấy, tất cả bức tranh cũng bắt đầu nứt vỡ.

Thật sự giống như tay anh đã chộp vào màn hình ti vi, cào cho màn hình vỡ vụn vậy.

Tất cả hình ảnh và nhân vật cũng bắt đầu vặn vẹo, vỡ vụn, đồng thời biến mất.

Cuối cùng, lưu lại trong tầm mắt Lục Tân là ánh mắt hoảng sợ mà bất lực của cô bé trên bàn phẫu thuật kia.

"A..."

Lục Tân chợt ngẩng đầu, liền thấy mình đã trở về với thế giới hiện thực, đứng dưới lầu trước khách sạn Đông Hải.

Trong tay anh vẫn còn nắm cái bóng trắng hư ảo kia.

Lúc này, con quái vật tinh thần mắt to kia đã tiêu tan mất hết ngọn nguồn.

Cái bóng trắng này dường như cũng đã trở nên rách nát ảm đạm.

Nó giống như một tờ giấy trắng nhăn nhúm, bị mình xé rách tan hoang.

"Phù..."

Trên gọng kính mắt ở vị trí bên trái mà anh đang đeo trên mắt bắt đầu xuất hiện hai chữ 'cảnh cáo' màu đỏ.

Cùng lúc đó, Lục Tân có thể cảm nhận được gọng kính mắt kia đang trở nên lạnh lẽo, dường như trong cơ thể của anh đang có một cảm xúc lạ thường nào đó, đang nhanh chóng bay ra. Trong đầu của anh, không ngừng xuất hiện một loại lập loè có tiết tấu như ở thế giới Trăng Máu điên cuồng.

Điều này, khiến cho anh không cách nào ngăn được lửa giận đang từ nơi nào đó nhanh chóng tuôn ra.

Tựa như là người đang bị cháy ngã vào giữa một hồ nước lạnh lẽo.

Ngọn lửa trên người đang bị hút đi rồi dập tắt.

Sau một hồi lâu, Lục Tân cũng bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, anh quan sát cái gọng kính bằng gỗ màu đỏ này, trông thiết kế mộc mạc, nhưng lại có ở rất nhiều nơi, thể hiện ra một loại cảm giác khoa học kỹ thuật kì quái, trong lòng anh đã xác định gì đó.

Sau một lúc nữa, anh đeo cặp kính mắt này lên một lần nữa.

Anh trầm tĩnh ngẩng đầu.

Ánh trăng máu trên đầu vào lúc này lại có vẻ tròn đến kì lạ, rõ ràng là ngày hôm nay không phải là ngày trăng tròn.

Nhưng ở dưới ánh sáng tươi đẹp lạ thường của trăng máu, cái bóng của Lục Tân cũng vừa lớn vừa đen đến lạ kỳ.

"Nên lên giọng kết thúc..."

Lục Tân yên lặng suy nghĩ trong đầu, anh quay người đi lên toà lầu.

Theo anh trèo lên trên cao, diện tích cái bóng ở phía sau bị trăng máu soi rọi cũng tăng lớn gấp đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận