Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 80: Kỵ sĩ không đầu

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mặc dù người đàn ông kia đang linh hoạt chạy trốn phía trước, nhưng lại đặt sự chú ý ở phía sau, nhất là lúc Lục Tân từ đoạn đường đứt khúc kia cuối cùng nhảy xuống cái hố công trình thì trong lòng ông ta càng hốt hoảng hơn, ông ta vẫn còn đang suy nghĩ có khi nào người này sẽ ngã chết hay không, lại không ngờ rằng thân ảnh vụng về của Lục Tân lại bỗng nhiên trở nên linh hoạt dị thường, thân hình kéo căng một cái vọt tới, nhảy lên không trung, sau đó đưa tay kéo lấy một cột cốt thép đứng rồi vội vã bắn về phía trước.

Loại tốc độ kia đáng sợ đến dị thường, trong nháy mắt khoảng cách đã đến gần hai ba mét.

Người đàn ông phía trước lập tức lấy làm kinh hãi, thân hình cũng lập tức kéo nhanh, giống như là yêu ma trong bóng đêm, vội vã xông về phía trước.

Loại tốc độ kia đáng sợ đến dị thường, trong nháy mắt khoảng cách đã đến gần hai ba mét.

Người đàn ông phía trước lập tức lấy làm kinh hãi, thân hình cũng lập tức kéo nhanh, giống như là yêu ma trong bóng đêm, vội vã xông về phía trước.

Nhưng Lục Tân lúc này cũng đã cắn răng, nhanh chóng đuổi theo sau, thế mà thân hình của anh còn vẻ vẻ nhẹ nhàng và linh hoạt hơn so với ông ta, bất kể là không trung hay là dây điện lộn xộn kia, hay là khe hở chật chội, anh đều có thể nhẹ nhàng xuyên qua, giống như là một con nhện, hoặc là nói, giống như là một bóng ma khát máu thân hình lúc ẩn lúc hiện đuổi theo con mồi của mình, nhanh chóng mà tiến lên.

Đến ngay cả ánh đèn rọi lên mặt anh cũng có vẻ vô cùng quái dị.

Dưới một mảng ánh đèn này, sắc mặt của anh vẫn mang vẻ bình tĩnh và nghiêm túc.

Mà lúc vọt tới dưới vùng ánh đèn tiếp theo, con ngươi cũng anh cũng đã trở nên đen nhánh, mang trên mặt nụ cười trêu tức.

Cũng đều là tốc độ cực nhanh, nhưng rõ ràng là Lục Tân còn muốn nhanh hơn đối phương một chút.

Vừa rồi, lúc em gái không thể chạy đến, đối phương tuỳ tiện bỏ lại anh hơn một trăm mét, thế nhưng bây giờ khoảng cách này lại gần hơn từng chút từng chút, ba mét, năm mét, mười mét... Mà bóng dáng của đối phương trong mắt Lục Tân cũng càng ngày càng rõ ràng.

Chỉ có điều, cái vực này vốn là biên giới gần tường thành cao.

Trong lúc bọn họ người này đuổi theo người kia, cũng sắp đuổi đến gần bức tường thành đứng vững cao cao kia.

Phía trước đã không còn công trình kiến trúc nữa, chỉ có một mảnh đất trống có cỏ hoang sinh trưởng dài đến nghìn mét.

Càng xa hơn thì là vách tường cao cao, dựng đứng giữa không trung, giống như đã chắn mất một nửa bầu trời đêm.

Cái bóng dáng kia không chút do dự, xông vào trong mảnh đất hoang, phóng thẳng về phía tường cao.

Mà bây giờ, khoảng cách giữa Lục Tân với đối phương cũng đã rút ngắn khoảng chừng sáu mươi mét, thế là dưới tình huống anh không bị ảnh hưởng tốc độ và sự linh hoạt của bản thân, anh không chút do dự mà giơ súng lên, hướng về người kia bắn vài phát đoàng đoàng.

Cho dù viên đạn có ngắm tốt hay chuẩn như thế nào đi nữa khi qua khoảng cách năm mươi mét cũng đã có hơi chậm chạp một chút.

Nhất là thân hình như con báo của người kia, vừa tháo chạy vừa tránh né trong vùng đất hoang, đạn bắn hụt, chỉ bắn văng lên vài mảng cỏ hoang.

Càng xa hơn nữa, bên trên tường cao bên trái bốn năm trăm mét, hơn một ngàn mét phía bên phải, đồng thời có ánh đèn loá mắt sáng lên, vội vã rọi về phía bọn họ bên này, hẳn là quân tuần thành trên tường cao nghe thấy tiếng súng nên cũng lập tức có phản ứng.

Trong màn đêm đen kịt kia, luồng sáng giống như hai thanh kiếm vô cùng sáng tỏ.

Bóng dáng kia, rất nhanh đã lẻn đến bên cạnh tường cao.

Chỉ tiếc, cho dù là trùm sáng của ngọn đèn kia, lúc chiếu qua đường kính dài chừng mấy chục mét, mảnh đất hoang này quá lớn.

Vừa rộng lại dày, phía trên có một nhánh binh lính chạy, toàn thể đều trần trục trục, trong mắt người đàn ông này bức tường xi-măng giống như là một cái thang dễ dàng leo lên, ông ta tuỳ tiện leo lên thuận theo mặt tường, xông thẳng đến đầu tường.

Hiển nhiên đối phương đã muốn lao ra khỏi tường cao, trốn ra ngoài thành.

"Em gái, đánh chết ông ta!"

Mà đến lúc này, Lục Tân cũng chỉ có thể cắn răng đưa ra một quyết định.

Một bên nhanh chóng đổi đạn, một bên dùng sức ném súng lục về phía không trung.

Trong mắt của anh, em gái lập tức bay lên không trung, thân thể nho nhỏ vẫn duy trì tư thế xông ra, còn trong hai cái tay nhỏ thì đã tiếp nhận thanh súng ngắn ổ xoay vừa đổi lại đạn, sau đó nhắm ngay bóng người đang dùng tốc độ kinh người bò lên tường cao kia gần như khó mà phân biệt được, trên gương mặt nhỏ nhắn được bao phủ một màn đen lộ ra một nụ cười cổ quái.

Sau đó cô liên tiếp nổ súng.

Đùng! Đùng! Đùng!

Lực phản chấn của súng lục ổ quay khiến cho cơ thể gần như không có trọng lượng của cô bị chấn động bay về phía sau.

Nhưng ba viên đạn lại bay về phía trước nhanh rất nhanh.

Một viên bắn vào bên trên nơi ông ta dựa vào.

Một viên bắn vào bên dưới nơi ông ta dựa vào.

Còn viên thứ ba lại cực kì chuẩn xác, đã tính toán trong tốc độ vọt lên của ông ta mà bắn thẳng về phía đầu của ông ta.

Trong mắt của Lục Tân, thậm chí anh còn cảm thấy viên đạn kia như chậm lại, và đang dùng một tốc độ chậm chạp nhưng lại bay về phía ông ta, bởi vì loại chậm chạp này giống như có một loại ma lực. Còn cái người lúc này đang bò lên trên tường cao kia thân thể đột nhiên dừng lại, theo bản năng xoay người, dưới cặp mắt kính râm đen nhánh giống như lộ ra một loại biểu cảm giật mình, hơi bất ngờ.

Sau đó "đoàng" một tiếng, viên đạn bắn vào cổ ông ta.

Máu tươi phun tung toé, cái cổ bị xé rách, cả cái đầu của ông ta cũng bay ra ngoài, thân thể lẻ loi trên bên trên tường cao.

Lục Tân nhìn một màn này cũng đều cảm thấy có một chút bất ngờ.

Anh dùng súng ngắn ổ quay, tuy uy lực đạn nhỏ bé, chỉ vì sản xuất tương đối đơn giản cho nên nó mới được phổ biến trong thành phố cao tường.

Không ngờ cây súng thế này lại có thể bắn chết người đó, nhất còn gãy cả cổ nữa.

Có lẽ là bởi vì thân thể của ông ta giòn hơn một chút so với người bình thường chăng?

Lúc đang thầm suy nghĩ trong lòng, Lục Tân không có chậm trễ mà đón lấy em gái đang rơi xuống, nhanh chóng chạy về phía trước.

Nhưng mới vừa phóng hai bước, trong lúc đó bỗng nhiên cái thi thể đã không còn đầu kia, chỉ dựa vào một cánh tay treo ở trên tường cao chợt ở lắc một cái, sau đó hai tay hai chân giao thoa, nhanh chóng xông lên, trong khoảnh khắc đã bay qua tường cao.

Trong lòng Lục Tân chùng xuống, vội vã chạy tới, thuận thế bò lên trên tường cao.

Chỉ thấy bên ngoài bức tường là đồng không mông quạnh, moto nổ vang, một vệt ánh sáng sáng nhanh chóng đi xa.

Trong lúc mình bò lên tường cao, moto kia đã vặn chân ga hết cỡ gào thét lên xông ra bảy tám mươi mét.

Lúc này ánh trăng rất sáng, thị lực của Lục Tân cũng trở nên nhạy bén lạ thường.

Anh nhìn thấy bóng dáng cưỡi xe moto kia, chỗ cổ chỉ có một ít máu thịt, rỗng tuếch.

Cỗ thi thể không đầu này cưỡi moto, nhanh chóng biến mất trong phía sâu đồng không mông quạnh.

Trong lòng Lục Tân bỗng dưng sinh ra một cảm giác cực kì quái đản.

"Ai thế?"

"Giơ tay lên mau, bằng không sẽ nổ súng đó..."

Hai bên tường cao đều đang vang lên tiếng bước chân nhanh chóng mà nặng nề, đèn pin trong tay lay động phát ra nguồn sáng với cường độ lớn.

Ánh sáng trắng tinh chói mắt.

Mà Lục Tân có thể cảm giác được sau ánh đèn chói mắt này đang có rất nhiều chiến sĩ cầm súng chĩa vào mình.

"Trong túi tôi có giấy chứng nhận!"

Lục Tân giơ hai tay lên, để bọn hắn trông thấy rõ súng của mình, đồng thời trầm giọng nói.

Anh dùng ánh mắt ngăn em gái lại, nguyên nhân có thể do hiện tại anh tương đối nghiêm túc nên em gái cũng thành thật ngồi xổm một bên.

Có người tiến lên, lấy giấy chứng nhận từ trong túi áo sơ mi bên trái của Lục Tân một cách trôi chảy nhanh chóng, giao cho đội trưởng bên cạnh.

Sau đó bọn anh nghe thấy bọn họ hỗn loạn một trận, sau một lúc, tất cả súng ống đều được thu hồi lại.

Ánh sáng chói mắt chiếu lên mắt người cũng đã biến mất, chỉ có ánh đèn từ xa vẫn còn chiếu vào bên này.

"Đội trưởng Tạ Thần - chi đội quân tuần thành thứ tư!"

Một người đàn ông dáng vẻ như đội trưởng đi đến trước mặt Lục Tân, kính cẩn chào, sau đó trả lại giấy chứng nhận cho anh: "Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Tân nhận lại giấy chứng nhận, thăm dò, nhẹ nhàng thở dốc một hơi, đáp: "Tôi phải gọi điện thoại đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận