Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1053: Giấc mộng của người đàn ông sẽ không bao giờ tan biến (1)

Trong thành phố Hắc Chiểu, cũng không coi như là không có nhân vật lớn sâu không lường được.

Tuy rằng trước kia, vào thời điểm xử lý lây nhiễm, Lục Tân không thể nhìn thấy một người nào cả, thế nhưng sau khi mở hội nghị kia lại nhìn thấy rất nhiều.

Bọn họ thật sự rất lợi hại, vừa biết phân tích, lại vừa biết nói chuyện, Lục Tân thực xác định nếu như bản thân anh theo chân bọn họ mà tranh chấp, nhất định sẽ thua, thậm chí rất có khả năng sẽ bị bọn họ thuyết phục, mà bản thân anh lại một người hay nói đạo lý, cho nên, cứ dứt khoát không gặp bọn họ vậy thôi.

Cứ dứt khoát để cho ba ra trận thì hơn.

Dù sao thì ba cũng là một người cực kỳ am hiểu cách thuyết phục người khác mà.

Sự thật hiển nhiên cũng là như thế.

Chỉ thấy ba bật cười ha hả, sau ba giây đồng hồ thôi, đám người vốn đang đứng ở đầu phố kia, đã nhanh chóng xảy ra một trận rối loạn, sau đó đèn xe cũng được bật sáng lên, tiếng bước chân tán loạn, những xe và người có mặt ở đó cũng nhanh chóng biến mất, thậm chí còn có người là khóc lóc mà rời đi……

Lục Tân rất là vừa lòng đối với chuyện này.

Sâu trong nội tâm anh thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

“Dường như con rất là hài lòng với kết quả của chuyến đi lần này nhỉ?”

Mẹ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh một cái bàn không người, em gái anh cũng cười hì hì mà ngồi xổm ở trên ghế.

Lục Tân thấy được hai người, hơi hơi trầm ngâm một chút, sau đó cầm lấy cốc bia của bản thân, sau đó còn gọi một phần đậu hủ thúi nướng, một phần đậu hủ thúi chiên, một phần rau trộn đậu hủ thúi, đi tới bên cái bàn của hai người đặt lên trên, thoáng đẩy về phía hai người, ý bảo em gái nếm thử.

Sau đó đón lấy ánh nhìn tươi cười của mẹ, anh nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Quả nhiên con người phải đi ra tìm tòi thế giới bên ngoài một chút, đầu óc mới có thể rõ ràng được.”

Em gái vốn dĩ đang có chút đói bụng, ngửi ngửi những món ăn mà Lục Tân mang đến đây, vẻ mặt rõ ràng có chút ngây ngốc.

Cái đầu nhỏ của cô dường như cũng bị hun sắp hôn mê đến nơi rồi, cô lấy hai tay vỗ vỗ lên đầu một cái.

Nhưng mẹ lại không thèm liếc nhìn những món Lục Tân mang đến dù chỉ là một cái, chỉ là nhẹ nhàng cười cười, nói: “Ba con là một người khá thô lỗ, nhát gan, thời điểm làm việc lại cũng không biết cách thu liễm lại tính tình, con để cho ông ấy thay con trông giữ thành phố này, có thể yên tâm hay sao?”

Lục Tân cười nói: “Nguyên nhân chính là vì ba rất nhát gan, cho nên sẽ không gây ra điều gì quá đáng có đúng không?”

“Tựa như việc con biết ông ấy vẫn luôn nói rằng cho những kẻ kia một cơ hội sửa sai, thật ra con vẫn biết ông ấy rất mềm lòng.”

“Cho nên đối với mỗi một kẻ, ông ấy đều cho hai cơ hội…”

Sau khi em gái ngất xỉu một hồi, vẫn rất không phục mà ăn một miếng đậu hũ thúi, sau đó khuôn mặt nhỏ cũng trở nên vặn vẹo, nhanh chóng chạy đi rửa sạch đầu lưỡi.

“Thì ra điểm con coi trọng là ở chỗ này.”

Mẹ lại dịu dàng mà nhìn Lục Tân, nói: “Điều mẹ muốn nhắc nhở con chính là, con đã hành hình thứ ngu xuẩn chạy ra từ vực sâu kia, làm kinh động đến rất nhiều thứ vốn trú ngụ ở trong vực sâu, con để ba con lại trông coi thành phố này, chuyện này cũng đã kinh động đến rất nhiều người trong thế giới này.”

“Hiện tại ở cả vực sâu và hiện thực đều đang chú ý vào con rồi.”

“Bọn họ sẽ khẩn trương, cũng sẽ có khả năng thực hiện những hành vi không có lý chí, tạo thành một vài biến cố…”

“Cho nên, con đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?”

Lục Tân nghe ra sự lo lắng trong lời nói của mẹ mình, anh trầm mặc một hồi lâu, sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn về phía mẹ.

Trong ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh, dường như có một hạt màu đen trong nháy mắt hiện lên, lại cũng chớp tắt ở trong nháy mắt.

Chỉ trong cái nháy mắt này, dường như anh cũng đã có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng lời nói vừa tới bên miệng, rồi lại cảm thấy lười nhác, cuối cùng vẫn không nói lên lời.

Bởi vậy, anh cũng chỉ đành bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Con cũng chỉ muốn làm người thật đàng hoàng mà thôi……”

“Cho nên, nếu như bọn họ cảm thấy sợ hãi, sau đó làm ra những hành vi không có lý trí, vậy điểm mấu chốt không phải là……”

“Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa sao?”

Chỉ là một câu rất đơn giản như thế thôi nhưng lại khiến cho vẻ mặt của mẹ dường như có biến đổi rất lớn.

Trên khuôn mặt của bà vẫn là vẻ dịu dàng, nét tinh tế như trước, nhưng ở sâu bên trong đôi mắt của bà dường như lại sinh ra một trận sóng thần cực kỳ lớn lao.

Sau đó phải mất một lúc thật lâu sau, bà mới ngẩng đầu mỉm cười.

Trong ánh mắt bà nhìn về phía Lục Tân tràn ngập nét tán thường, vỗ nhẹ nhẹ lên tay anh, nói: “Trước kia mẹ quả thực có chút lo lắng cho con, bản báo cáo kia quả thực có trọng lượng rất lớn đè ở trong lòng mẹ, ai cũng không thích con cái nhà mình lại bị biến thành một con rối để người ngoài giật dây, nhưng người kia lại thật sự quá thông minh, mẹ lo lắng con sẽ không thể đấu lại được gã, chỉ là hiện tại khi nhìn thấy được dáng vẻ tự tin này của con…”

Bà dừng lại một chút, mới khẽ mở đôi môi đỏ, nói: “Sự lo lắng của mẹ, đã biến thành mong đợi…”

Từ nơi xa em gái anh mới nhét đầu lưỡi mới được rửa sạch vào trong miệng, đang dẫm lên đầu người chạy về phía bên này, nhìn từ xa một cái, cảm thấy hơi giật mình.

Dáng vẻ hiện tại ca ca và mẹ khi nhìn nhau cười như thế này, thoạt nhìn giống như hai người xấu vậy…

“Con thực sự là một đứa con ngoan của mẹ.”

Mà sau khi xác nhận được thái độ của Lục Tân một cách rõ ràng, mẹ anh cũng như buông được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, nhẹ nhàng cười, duỗi tay cầm lấy bàn tay của Lục Tân, nói: “Mẹ vốn dĩ còn cho rằng, có một số chuyện, bắt buộc mẹ phải dạy cho con biết, nhưng không ngờ tới, con đã tự hiểu ra rồi.”

“Mẹ thực sự rất tự hào về con.”

“Con nói rất đúng, nhà chúng ta đều là người luôn nói đạo lý, không bao giờ chủ động đi trêu chọc người khác, cũng không đi ôm chuyện mà làm gì.”

Mẹ nhẹ giọng nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Thế nhưng nhà chúng ta cũng đâu phải dễ bị người ta bắt nạt đâu.”

“Những gì họ nợ chúng ta, chúng ta phải cùng nhau đòi lại.”

“Những người phản bội chúng ta, chúng ta phải cho bọn họ trả một cái giá thật đắt.”

Lục Tân nhìn vào đôi mắt của mẹ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hiện tại anh cực kỳ tán thành những gì mà mẹ nói.

“Được, hai đứa cứ tiếp tục dạo chơi đi.”

Mẹ anh cười thật ưu nhã, chậm rãi đứng lên, nói: “Mẹ đi sắp xếp một số chuyện trước đã, để tiện cho về sau làm việc.”

“Mẹ tin tưởng, chỉ cần người một nhà chúng ta luôn ở bên nhau, dù là vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết.”

“Được, mẹ về nhà sớm một chút.”

Lục Tân nhìn theo mẹ rời đi, chậm rãi uống cạn cốc bia trong tay mình.

Chuyến đi lần này, quả thực đã khiến cho anh cảm nhận được một loại biến hóa về tâm lý vô cùng lớn.

Trước kia bản thân anh chỉ luôn muốn thích ứng với mọi hoàn cảnh ập đến, nhưng hiện tại anh lại muốn làm chút chuyện gì đó.

Ngẫm lại mấy năm trước, bản thân anh bởi vì trạng thái tinh thần không ổn lắm, vẫn luôn lười biếng, xác thật đã uống phí rất nhiều thời gian của mọi người.

Nhưng hiện tại, bản thân anh đã có thể điều chỉnh tốt lại trạng thái tâm lý của mình.

Có lẽ cũng không phải là đã hoàn toàn điều chỉnh được tốt lại, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nó đang chuyển biến rất tốt đẹp.

Cho nên, trong lòng của Lục Tân cũng tràn ngập niềm tin vào chuyện tình trạng tinh thần của anh sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Chắc hẳn cũng có rất nhiều người đang trông chờ vào sự tốt lên từng ngày của anh nhỉ?

Khi bản thân anh dùng dáng vẻ của một người khỏe mạnh từ cả thể chất lẫn tích cực về mặt tinh thần xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người, không biết họ sẽ vui vẻ tới cỡ nào đây…
Bạn cần đăng nhập để bình luận