Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1219: Thần linh đi lại trong thành phố (2)

“Sự xuất hiện của thứ này chính là vì một loại cảm giác.”

“Rất giống chỗ này.”

“Có lẽ vậy…”

Nhị Hào trả lời, giống như đang nói mê: “Tôi chỉ biết lúc trước người bị tôi mang tới đây đều trải qua một quá trình như vậy. Bọn họ vốn cảm thấy kích động bởi vì nhìn thấy thứ cao cấp này, hưng phấn bởi vì cảm nhận được hơi thở vĩnh hằng, thậm chí quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin, cảm ơn… cảm ơn bản thân có thể có cơ hội như vậy…”

“Nhưng rất nhanh bọn họ sẽ nhìn thấy chân tướng thế giới này…”

“Sau đó bọn họ sẽ bắt đầu khủng hoảng vô cùng.”

Hạ Trùng không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn gương mặt Nhị Hào: “Ăn bọn họ rồi sao?”

“Không…”

Nhị Hào cúi đầu nói: “Đáng sợ hơn ăn bọn họ.”

“Nơi này là giấc mơ của thần, vì vậy những người này đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của cấp độ sinh mệnh vượt qua bản thân, rất nhiều người đều cho rằng đây chính là cảm giác bọn họ luôn theo đuổi, vì vậy bọn họ kiên định cho rằng mình đã đi tới Quê Hương Chân Thực…”

“Chỉ tiếc bọn họ dù sao vẫn sơ suất, nơi đây quả thực là cõi mộng của thần.”

“Nhưng mà đó cũng không phải một giấc mơ đẹp, mà là ác mộng.”

Lục Tân và Hạ Trùng nghe xong không nhịn được rùng mình.

Bọn họ vừa mới đi vào nơi này, còn chưa cảm nhận được cảm giác cấp độ sinh mệnh vượt qua bản thân như lời Nhị Hào nói.

Nhưng mà từ trong miêu tả bình tĩnh của Nhị Hào, bọn họ có thể mơ hồ đoán được những gì đã trải qua của những người đó.

Cũng nhận thức được trong thế giới trông có hơi quái dị hôm nay này có lẽ còn cất giấu thứ khá nguy hiểm.

Ngẩng đầu nhìn về xung quanh, chỉ thấy thế giới nát vụn và quái dị này dù sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy quái đản và không được tự nhiên.

Loại cảm giác không được tự nhiên này giống như cảm giác ngủ một giấc không yên ổn dưới tình huống sốt cao.

Còn có gì đáng sợ hơn cái này?

“Nếu như đã sớm biết mang những người này tiến vào cũng vô dụng, vậy vì sao cậu còn muốn dẫn bọn họ vào?”

Lục Tân không nhịn được nhìn về phía Nhị Hào nói: “Cậu muốn tra tấn bọn họ?”

“Không phải.”

Nhị Hào nghe Lục Tân nói, một lát sau mới phục hồi tinh thần lắc đầu nói: “Ngoại trừ người ngay lúc đầu, những người khác, có người đau khổ cầu xin tôi dẫn bọn họ vào, cũng có người là giọng nói kia bắt tôi dẫn bọn họ vào.”

“Bây giờ đã có rất nhiều người tiến vào trong thế giới này dưới tình huống tôi cũng không biết…”

“Có người tiến vào dưới tình huống cậu không biết?”

Lục Tân hơi ngẩn ra, nhìn về phía Nhị Hào.

Một lát sau Nhị Hào mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Có lẽ bởi vì tôi không để ý.”

Lục Tân còn đang phân rõ được sự khác nhau này, Hạ Trùng đã nhỏ giọng mở miệng: “Ác mộng của thần, tôi cũng nghe nói, chỉ không rõ đó là nơi nào, trong điều tra của chúng tôi, chỉ nói ác mộng của thần là một nhà tu quái dị khác, đã từng có không ít thành viên lẻn vào Hỏa Chủng điều tra, hoặc là những người khác đều không hiểu sao biến mất, thậm chí không có dấu vết để lại…”

“Nếu như ác mộng của thần chính là chỉ nơi này…”

Cô ấy ngừng lại rồi nói: “Có lẽ trọng điểm là ở giọng nói kia, tại sao phải đưa những người này vào?”

“Có lẽ…”

Nghe cô ấy nói, Nhị Hào khẽ trầm mặc rồi nói: “Là vì thứ tôi mang ra ngoài?”

Lục Tân và Hạ Trùng mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Nhị Hào do dự thật lâu mới khẽ nói: “Lần nào hắn ta cũng bắt tôi mang những người khác, hay linh hồn tiến vào, tôi cũng có thể cảm giác được nơi đây đã thay đổi một tí, hay là nói lúc tôi tỉnh lại, trên người tôi đã thay đổi rất nhiều.”

“Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều thứ, cũng có thể dùng tưởng tượng của mình thay đổi một ít gì đó.”

“Ngay từ đầu, tôi chỉ có thể mang một hai người vào đây, nhưng sau đó tôi cảm thấy có thể trực tiếp mang một thành phố vào.”

“Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy người xung quanh, tôi cảm thấy bọn họ giống như một cái máy.”

“Tôi có thể tùy ý thay đổi số lượng sức mạnh tinh thần của bọn họ, mạnh mẽ hay nhỏ bé, thậm chí trực tiếp biến mất.”

“Tôi có thể thay đổi cảm nhận của mọi người theo suy nghĩ của tôi.”

“Nói lời tôi muốn khiến bọn họ nói, làm chuyện tôi muốn bọn họ làm, nhưng bọn họ còn cho rằng là đương nhiên.”

“Tôi thậm chí có thể biến thành thế giới xung quanh thành dáng vẻ tôi muốn.”

Giọng nói của Nhị Hào cực kỳ bình tĩnh như tự thuật: “Tôi không biết điều này đại biểu cái gì.”

“Nhưng giọng nói đó đã từng chúc mừng tôi, hắn ta nói khi những người khác trên thế giới này còn ẩn núp trong tầng hầm xem sinh vật tạo ra bậc thang thứ ba thành tín ngưỡng cao thượng nào đó, tôi đã đạt tới độ cao bậc thang thứ năm dễ dàng…”

“Hắn ta nói nếu như tôi bằng lòng, vậy tôi chính là một vị thần đi lại trong thành phố.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận