Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 693: Chân tướng của cục diện (1)

"Bốn mươi sáu... bốn mươi..."

Lục Tân nhanh chóng đi qua khu rừng um tùm người chết, như một bóng ma, xuyên qua giữa vô số người chết.

Khi bắt đầu hành động một mình, anh phát hiện ảnh hưởng của khu rừng um tùm người chết này với anh cũng ít đi nhiều.

Phản ứng chậm chạp của chúng đã không còn theo kịp tốc độ của anh nữa.

Cho dù có một bộ phận thưa thớt vây quanh cũng không ảnh hưởng đến anh.

Anh nhanh chóng xông đến gần máy phát xạ tổ bốn mươi sáu, nhổ từng cái một. Sau đó, ngay khi anh đã chuẩn bị xong và muốn phá hủy hai máy phát xạ cùng một lúc, đột nhiên phát hiện một chấm đỏ đột nhiên biến mất trên bản đồ hiển thị trên kính mắt.

Vào lúc này, Lục Tân cảm thấy ngạc kinh hỉ ngoài ý muốn.

Đó là, lúc này, có người đang ở trong vùng hoang dã cùng thi hành nhiệm vụ giống với anh.

Anh đã phá hủy bốn mươi bảy tổ máy phát xạ, nói cách khác, bây giờ, anh chỉ còn phải giải quyết một cái cuối cùng. "Ha ha ha ha......"

Lục Tân đột nhiên cười phá lên.

Mặc dù, đang ở trong đêm lạnh lẽo thê lương, nụ cười của anh không được phù hợp cho lắm.

Nhưng anh thực sự cảm thấy hạnh phúc, vậy nên mới phá lên cười.

Lúc này, tốc độ cũng đã tăng lên đến cực hạn.

Để tăng tốc độ nhanh nhất có thể, ban đầu Lục Tân dùng hai chân mãnh liệt đạp đất, nghiêng người về phía trước và dùng hết sức lực.

Trong cơ thể gầy gò dường như có từng tầng sức mạnh không ngừng phun trào, khiến cho tốc độ của anh vượt quá giới hạn của cơ thể con người, mà đối với điều này anh vẫn chưa hài lòng, lại một lần nữa tăng tốc trở lại, đột nhiên hơi cúi người xuống, hai tay chạm đất...

"Soạt soạt..."

Anh giống như một con nhện quái dị, tứ chi chạm đất, bò về phía trước.

Nhớ lần đầu tiên làm kiểm tra năng lực, từng có một giáo sư trong sáu người ở Thanh Cảng đề nghị rằng nếu Lục Tân có thể bò, chắc chắn sẽ còn nhanh hơn chạy. Lục Tân không chịu nổi mất mặt nên đã từ chối thử nó, nhưng ở trong vùng hoang dã này, không còn liên quan gì nữa rồi…

Nếu có ai đó nhìn thấy, diệt khẩu là được rồi.

Hơn nữa anh không thể không thừa nhận, quả thật bò lại dường như nhanh hơn chạy…

Vị trí của tổ ổn định khí được đặt tại một ngôi làng bỏ hoang cách Lục Tân 1.000 mét vào thời điểm này.

Tổ ổn định khí ở đây đã bị phá hủy, cuối cùng là một tổ gần nhất.

Tương tự, nhìn từ khu vực phân bố của tổ ổn định khí, nơi này đã là khu vực trung tâm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc chạm trán với khu rừng um tùm người chết vừa rồi có nghĩa là kẻ thù trong vùng hoang dã này đã cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Tất nhiên, sẽ bố trí khu rừng um tùm người chết, do đó không có lý do gì để không đặt bất kỳ cái bẫy lợi hại nào trong làng quê này.

Nhưng lúc này, Lục Tân cũng không thể quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, dù sao anh cũng là người duy nhất còn sống.

Anh lao thẳng vào làng, không cần đi đường vòng hay quan sát.

Không cần biết có là gặp được gì, chỉ cần bản thân tiêu diệt là được rồi, việc lớn là phải phá bỏ ngôi làng bỏ hoang này.

Giữ niềm tin này trong lòng, tốc độ của anh ngày càng nhanh hơn, và một trường lực méo mó dường như hình thành xung quanh anh.

Mưa bụi bay cạnh người đều bị ảnh hưởng, một thứ giống gợn sóng vô hình bay ra ngoài.

Sau đó Lục Tân thoáng thả chậm tốc độ, anh cau mày.

Anh phát hiện ngôi làng này đã bị phá bỏ rồi.

Trên hoang dã đen kịt này đã không còn nguồn sáng, cho nên khắp nơi đều có bóng tối giơ tay cũng không thấy được năm ngón, nhưng trước khi Lục Tân chạy đến thôn này, đã phát hiện có loáng thoáng ánh đèn xuyên qua từ vài khe hở của kiến trúc trong cái thôn này. Điều đầu tiên anh làm khi vào thôn, chính là tìm vị trí của những chiếc máy ổn định khí kia, nhưng bây giờ cũng không cần nữa.

Anh leo thẳng vào làng theo nguồn sáng và nhìn thấy một cái hố rất lớn.

Hố sâu này nằm ở trung tâm thôn, bán kính khoảng 1000 mét, sâu khoảng 20 đến 30 mét, xung quanh hố thưa thớt ánh đèn với ánh sáng dịu nhẹ, nương theo ánh đèn có thể nhìn thấy, ở đáy hố có một cái xưởng đang xây tạm.

Từ màn hình hiển thị trên tròng kính, Lục Tân có thể xác nhận rằng thiết bị của tổ ổn định khí bốn mươi tám nằm trong nhà máy bên dưới.

"Vì vậy đây là..."

Lục Tân hơi dừng lại và hít thở sâu.

Hai ngón tay anh cầm cái túi đen kéo đến trước mặt.

Sau đó anh lấy ra một gói khăn giấy hình hộp, rút ra một tờ rồi lau tay cho sạch sẽ.

Dù sao, vừa rồi vội vàng lên đường, hai tay cũng đều đã ướt sũng nước bùn.

Dùng khăn giấy lau qua cho sạch sẽ rồi, anh lau dấu vết bùn đất bị dính trong túi, sau đó mới ném nó sang một bên.

Sửa sang lại quần áo của mình một chút, anh bình tĩnh trở lại và chậm rãi bước xuống.

Trong hoang dã với màn mưa nhỏ, thôn trang bỏ hoang đột nhiên nhiều thêm một nhà máy.

Chắc chắn rằng phải có một cái gì đó bí ẩn bên trong nhà máy này.

Nhưng điều bất ngờ hơn chính là, trên đường Lục Tân đi đến nhà máy, anh không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Đến trước cánh cửa khép hờ của khu nhà xưởng, Lục Tân nhẹ nhàng gõ cửa một chút.

Bên trong không có một chút động tĩnh nào.

Vì vậy, Lục Tân trực tiếp đẩy nó ra và bước vào.

Trong phút chốc, nhà máy phát ra ánh đèn chói chang, Lục Tân cảm thấy có hơi chói mắt.

Anh lấy tay che mặt mình một chút, mới kịp nhìn cách bài trí của nhà máy, sau đó không khỏi giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận