Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1197: Điện thoại của mẹ (2)

Hạ Trùng cơ hồ có loại cảm giác như đang nằm mơ, theo bản năng đưa tay nắm lấy bàn tay Lục Tân, xoay người đi về phía tòa nhà Hỏa Chủng.

Sau khi đi ra một đoạn, mới quay phắt đầu lại.

Sau khi nhìn thấy con quái vật tinh thần đang ngẩn người trên sô pha đỏ cũ nát kia, ánh mắt càng thêm cổ quái.

Một bên đi theo Lục Tân đi về phía trước, một bên suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn thận hỏi Lục Tân: "Anh đã bước tới giai đoạn thứ năm rồi?”

Lục Tân cũng có chút bối rối trả lời: "Hẳn là không phải.”

“Vậy thì, cuối cùng là anh đang ở cấp mấy rồi?”

"Không biết á..."

“Bản thân mình ở cấp mấy cũng không biết sao?”

"Làm sao tôi biết được, cũng không có ai nói cho tôi biết mà..."

Sau một cuộc trò chuyện không rõ ý nghĩa và màn hỏi đáp hồ đồ của hai người, Hạ Trùng và Lục Tân cũng đi tới trước tòa nhà Hỏa Chủng.

Đi đến gần mới phát hiện, sở dĩ ở trong vực sâu, toàn bộ tòa cao tầng của Hỏa Chủng hiện ra diện mạo hoàn chỉnh mà rõ ràng như vậy, cũng là bởi vì, toàn bộ mặt bên ngoài của tòa nhà cao tầng Hỏa Chủng đã được bao trùm một tầng cơ bắp cùng mạch máu, đem tòa nhà bao bọc lại.

Thậm chí còn có thể được nhìn thấy rằng những cơ bắp này với các mô giống như mạch máu, đang nhẹ nhàng nhúc nhích.

Trong cảm giác, nơi đây thậm chí không giống như một tòa nhà, mà giống như một sự tồn tại riêng biệt nào đó trong vực thẳm.

Ngay cả Lục Tân cũng hơi tò mò.

Anh nhìn loại tổ chức máu thịt đang bao bọc cả tòa nhà này, cũng không biết vì cái gì, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

Loại cảm giác này, giống như là nhớ tới cái gì đó, mà cảm giác cũng giống như không chân thực lắm.

Có lẽ là có rất nhiều người đều từng có loại cảm giác này, nhìn thấy trên mặt đất một đống thịt vụn rồi bỗng nhiên kinh ngạc:

"Phải không? Hình như đây là của bạn bè của ta..."

Cảm giác cũng không rõ ràng, chỉ mơ mơ hồ, Lục Tân theo bản năng giơ tay lên, muốn chạm vào, nhưng rồi lại thu về.

Anh không tiếp xúc với đám máu thịt này, để tránh xuất hiện biến số không cần thiết.

Chỉ là quay đầu nhìn về phía Hạ Trùng: "Cánh cửa như vậy, có thể mở ra sao? ”

Hạ Trùng cũng hơi nhíu mày, bàn tay nhỏ bé nhiều thịt duỗi ra ngoài, nhẹ nhàng chạm vào bờ tường của tòa nhà này.

Phía sau bả vai cô ta, bên trong cổ áo, nhất thời chui ra một con sâu mập mạp, từng vòng từng vòng bò lên lầu.

Con côn trùng này ở trên lầu nhanh chóng dạo một vòng, nó nhìn chằm chằm tay nắm cửa ngửi ngửi, rồi lại chui trở về.

Hạ Trùng lập tức gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, có thể mở ra. ”

Lục Tân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cô xem đi, tôi đã nói là tôi cực kỳ am hiểu chuyện lẻn vào bên trong mà..."

Hạ Trùng quay đầu, nhìn Lục Tân thật sâu, nói: "Bây giờ anh nói gì, tôi đều tin.”

Sau khi lựa chọn cẩn thận, Hạ Trùng dẫn theo Lục Tân leo lên tầng trên của tòa nhà trong vực sâu, đi tới tầng thứ ba mươi mấy.

Ở chỗ này, Lục Tân cũng đã phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất của vực sâu và hiện thực.

Hạ Trùng cũng không phải là hệ nhện, nhưng ở trong vực sâu, cũng có thể bỏ qua lực giống như lực hút của trái đất mà đi lại trên tòa nhà.

Tựa hồ, một ít pháp tắc trong hiện thực, ở chỗ này vốn là không có hiệu quả.

Cùng lúc đó, lại có một ít pháp tắc quái dị không tồn tại trong hiện thực, ở chỗ này lại cần phải tuân thủ nghiêm khắc.

Trước khi chính thức mở cánh cửa kia ra, Hạ Trùng cẩn thận lắng nghe một chút.

Xác định phía sau cửa không có âm thanh nào, cô ta mới cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

"Cạnh..."

Lục Tân và Hạ Trùng đi tới thế giới thực, sau đó lại phát hiện, nơi bọn họ đang đứng là một gian phòng trống rỗng.

Đèn tắt, ánh sáng từ ngoài hành lang đang chiếu vào.

Có thể thấy đây là một văn phòng không lớn, chỉ có một bàn làm việc, một ghế sofa không lớn được đặt dựa vào tường.

Trên móc áo bên cạnh treo một chiếc áo blu trắng, trên mặt đất còn có một đôi dép lào.

Trên bàn làm việc, còn có mì gói chưa ăn xong.

"Công ty Hỏa Chủng lớn như vậy, nhân viên trụ sở bọn họ còn ăn mì gói à?"

Lục Tân nhìn lướt qua, tò mò nói.

"Đây có phải là trọng điểm không?"

Hạ Trùng lộ ra vẻ mặt cảnh giác, nhẹ giọng đi tới gần cửa sổ gần hành lang, nghiêng tai nghe ngóng, xác định bên ngoài không có ai, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lục Tân, thấp giọng nói: "Tòa nhà Hỏa Chủng đã vào được rồi, hiện tại, tất cả những gì chúng ta cần chính là tìm được manh mối về Địa Ngục.”

Lục Tân cũng biểu hiện ra bộ dáng khẩn trương, thấp giọng nói: "Tìm như thế nào?”

Hạ Trùng cởi một cái túi nhỏ màu đen buộc vào đùi phải của mình ra, nhẹ nhàng mở ra.

Từ bên trong lấy ra một bộ dụng cụ màu bạc tinh vi, sau đó nhanh chóng lắp ráp.

Đồng thời nói: "Nơi Địa Ngục và hiện thực liên hệ, tất nhiên sẽ có lực lượng tinh thần cường đại tỏa ra.”

"Tuy rằng tòa nhà Hỏa Chủng ở nơi sâm nghiêm như vậy, khẳng định khi trang trí sử dụng một lượng lớn vật liệu có thể ngăn cách tinh thần lực lượng bức xạ, nhưng tôi tin tưởng, lực lượng bức xạ tinh thần cường đại như vậy, nhất định còn có thể để lại dấu vết rõ ràng ở bên trong tòa nhà này..."

"Nếu tầng này không phát hiện được, vậy chúng ta đổi sang tầng khác."

"Tóm lại, khi chúng ta tới gần nơi mấu chốt kia, khẳng định có thể phát hiện cái gì đó."

Lục Tân đều giật mình một chút: "Chuyên nghiệp thật..."

"Tôi còn tưởng rằng chúng ta cần bắt cóc người của Hỏa Chủng, ép hắn xác định manh mối cụ thể..."

Hạ Trùng nhìn Lục Tân một cái, thấy anh phảng phất như là người ngoài nghề, sự tự tin của cô ta lại quay về.

Nói bằng giọng lãnh đạm: “Anh đang nói kế hoạch B rồi.”

Đồng thời trong lúc nói chuyện, cô ta đã hoàn thành việc lắp ráp, sau đó nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay mình, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, rất nhanh liền nhìn thấy trong màn hình xuất hiện đường cong vặn vẹo cùng từng chấm đỏ đang nhảy lên, biểu tình nhất thời trở nên có chút nghiêm túc.

Lục Tân hơi khẩn trương nói: "Phát hiện ra cái gì sao?”

Hạ Trùng mặt không chút thay đổi nói: "Phát hiện rồi. ”

Lục Tân hơi giật mình: "Ở đâu? ”

"Khắp nơi đều có..."

Cảm giác thất bại trên mặt Hạ Trùng chợt lóe lên: "Hỏa Chủng căn bản là không thèm ngăn cách phóng xạ tinh thần sao?”

“......”

Trong nháy mắt như vậy, Lục Tân cũng không dám quấy rầy Hạ Trùng lúc này.

Xem ra, chỉ có thể thực hiện kế hoạch B?

"Đinh Linh Linh..."

Nhưng ngay sau đó, điện thoại treo trên tường của căn phòng này đột nhiên vang lên.

Trong hành lang yên tĩnh trống trải, tiếng chuông điện thoại đột ngột dị thường.

Lục Tân và Hạ Trùng đều có chút khẩn trương, hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía chiếc điện thoại vẫn còn vang lên không ngừng.

Một lúc lâu sau, Lục Tân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi đưa tay cầm về phía điện thoại.

"Ai anh, này anh..."

Hạ Trùng theo bản năng muốn ngăn cản.

Nhưng vóc dáng cô khá thấp, trong quá trình cô đứng dậy rồi nhảy lên, Lục Tân đã cầm micro lên.

Sau đó hướng Hạ Trùng khẽ lắc đầu, lặng lẽ không tiếng động mà đưa tới bên tai.

"Đồ các ngươi muốn tìm, ở dưới đất mười tám tầng."

Trong micro, giọng nói của mẹ vang lên, lý trí và thanh lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận