Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1706: Lời mời của viện trưởng già (2)

Quân đoàn còn chưa hoàn thành, lại có tin tức mới truyền đến:

“Một trận động đất lớn đột nhiên xảy ra ở Cao Sơn, toàn bộ rơi vào vực sâu, lượng quái vật tinh thần và quái vật tinh thần cao cấp đã biến mất trong thế giới thực, không rõ tung tích. Các nhà lãnh đạo cấp cao của thế giới Hắc ám đang trên bờ vực sụp đổ......”

"Mẹ kiếp..."

Dracula ngạc nhiên: “Bạo Quân giỏi vậy sao?”

Người bên cạnh nghe tức đến sôi máu: “Đội ngũ của chúng ta sắp tới, cũng có thể tấn công vào......”

“Chuẩn bị cái rắm...”

Dracula bỗng nhiên phản ứng lại, dùng sức vỗ đùi: “Lập tức kéo người đến, có bao nhiêu kéo bấy nhiêu......”

“Nhanh, chúng ta đi lượn vài vòng, tốt nhất viết cái thư thăm hỏi gì đó rằng chúng ta đã từng du lịch qua đây......”

Đám người phản ứng lại, lập tức chuẩn bị xe, đổ xăng, sửa soạn đồ rồi tiến vào “Thế giới hắc ám”.

Nhưng cũng vào lúc này, tin tức mới nhất truyền tới:

“Trật tự của thế giới Hắc ám đã chính thức sụp đổ. Con tàu ma đang tiến thẳng tới phòng thí nghiệm Cao Sơn bằng tốc độ không thể tính toán được, chỉ biết nó sẽ đi đâu. Tất cả sinh vật tinh thần đều đã bị giết chết. Lượng lớn dân tị nạn từ thế giới Hắc ám đang tràn ra ngoài, dọc con đường này đã không còn dấu viết tồn tại của ô nhiễm tinh thần, mặt khác trong đám người đang chạy trốn, có thể nhìn thấy rất nhiều kẻ phản bội trốn khỏi thành phố Cao Tường.”

“Đã có người tới tặng quà, còn nói sẽ giúp chúng ta, chỉ cần cho họ vào thành phố định cư......”

“Bọn họ thực sự sợ Bạo Quân tới suýt vỡ mật, chỉ muốn...”

Dracula nghe tin tức này, cũng ngạc nhiên, bỗng nhiên nổi giận quát: “Bạo Quân gì?”

“Đó là bạn tốt của tôi!”

Nói xong, cô ta kích động lắc đầu, cảm thán nói: “Đúng là người mà ngay từ đầu tôi rất coi trọng...”

“Các người đều không hiểu tình cảm của chúng tôi đâu. Năm đó, lúc gặp nhau ở thành phố Hỏa Chủng, mặc dù tôi nghèo không có tiền nhưng vẫn dùng tiền giả để đưa anh ta ở khách sạn xa hoa. Tình cảm này, mọi người không hình dung được đâu ?”

"Đó là tình bạn khi chúng tôi cùng bị các nhân viên bảo vệ truy đuổi..."

Lão Vương bên cạnh ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Vậy bây giờ chúng ta tới giúp cậu ta đối phó với phòng thí nghiệm Cao Sơn sao ?”

“Giúp gì mà giúp?”

Dracula khoát tay áo, nói: “Lập tức chuẩn bị báo cáo.”

“Quân đoàn tận thế Dracula của chúng ta phải đối mặt với tên cầm đầu kích hoạt lần thứ ba, rồi cùng người bạn Hợp Gia Hoan đến từ Thanh Cảng, người đứng đầu Bạo quân, đột nhập vào thế giới hắc ám, rồi cuối cùng giành thắng lợi...”

“Còn những kẻ đào ngũ chạy trốn...”

“Không tiếp nhận, đây là những con kiến nát dưới chân Bạo Quân vĩ đại, bọn họ không có tư cách đàm phán...”

“Tịch thu tất cả thông tin của họ, sau đó cho người đưa đến Thanh Cảng để xét xử!”

Cô kiêu ngạo tuyên bố: "Đây là bằng chứng cho thấy chúng ta cũng tham gia vào trận chiến thế giới Hắc ám!”

Vì vậy, khi Lục Tân còn chưa kịp phản ứng, tin tức tiểu đội Bạo Quân xâm chiếm thế giới hắc ám phía tây và chiến đấu với phòng thí nghiệm Cao Sơn, nơi đã kích hoạt lần thứ ba, truyền khắp thế giới. Mọi người đều biết thời điểm một mình tiểu đội Bạo Quân tấn công vào thế giới Hắc ám, Quân Đoàn tận thế Dracula đã dũng cảm chiến đấu và dọn dẹp tàn dư của ô nhiễm tinh thần như thế nào.

Sự dũng cảm của họ khiến người ta cảm động, sức mạnh của họ khiến người khác kinh ngạc.

Đối mặt với thế giới hắc ám, nơi mà chỉ nghe tên thôi cũng khiến người ta run sợ, họ chỉ mất chưa đầy ba ngày để tiêu diệt hoàn toàn ô nhiễm khủng khiếp mà trước nay chưa từng thấy trên thế giới.

Cùng lúc đó, Lục Tân cũng vừa mới chuẩn bị tâm lý đi tới chân núi phòng thí nghiệm bí ẩn Cao Sơn.

Lúc này, phòng thí nghiệm nằm trên sườn núi yên tĩnh lạ thường.

Đoàn tàu ma mang theo lực lượng tinh thần vô hạn đang uốn lượn trong không khí thì đột nhiên gặp cản trở.

Theo lý thuyết thì kỹ thuật và kết quả nghiên cứu do một nhà nghiên cứu nắm giữ thì không đến mức như vậy.

Lục Tân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu này.

Nhưng rõ ràng đây không giống cạm bẫy. Xung quanh chỉ có sự yên tĩnh, trong bóng tối còn có mùi hương thoang thoảng.

Nông trường xung quanh phòng thí nghiệm đều trơ trụi, chỉ có gốc rạ đã thu hoạch và những tấm ni lông đã mục nát.

Chân núi phía tây là những cái hố sâu rỗng lộ ra ngoài, bên trong là những đoạn dây cáp dài ngoằng, khác hẳn với không gian rộng lớn và trạm phát điện xiêu vẹo trước đó, thỉnh thoảng lóe lên vài tia lửa điện yếu ớt. phòng thí nghiệm cao và gọn gàng có cảm giác thẩm mỹ kỳ lạ giờ hầu như chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng chỉ thắp sáng vài ngọn đèn. Phòng thí nghiệm Cao Sơn đẹp đẽ bây giờ đang chìm trong bóng tối, một vài ngọn đèn thỉnh thoảng lóe lên.

Lục Tân đã chuẩn bị tâm lý đến đây để tham gia vào một cuộc chiến khốc liệt.

Nhưng anh chỉ thấy hai ông già đang đứng trên mái vòm cách mặt đất hàng trăm mét của phòng thí nghiệm.

Một người thì ăn mặc chỉnh tề trong chiếc áo choàng màu đen, trước ngực là một lá thư, người kia thì mặc áo khoác màu trắng, trên đầu không có nhiều tóc nhưng được chải vuốt vô cùng tỉ mỉ. Người đó đang từ từ lấy kính xuống, lau sạch sẽ rồi lại đeo lên mặt.

Hai người nhìn đoàn tàu ma từ xa đang đi ngang qua mảnh đất này tiến vào phòng thí nghiệm.

Không thể ngăn cản, như thể đây số mệnh.

Hai người nhìn nhau rồi khẽ thở dài.

Sau đó, họ nhìn xuống dưới chân, trên mặt nở nụ cười có chút bất đắc dĩ và ảm đạm.

“"Đã đến lúc nhận thua rồi.”

Trường viện nghiên cứu mặc áo khoác trắng thì thầm, vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Đúng vậy.”

Giáo chủ áo đen gật đầu, sau đó khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Nhưng tôi sẽ không nhận sai!”

Trước khi đoàn tàu ma đi tới phòng thí nghiệm Cao Sơn, hai người này đã nhảy từ mái vòm xuống.

Dù trước kia có huy hoàng đến đâu, nhưng khi nhảy xuống, cơ thể đều trở nên đơn điệu và hoang tàn, thậm chí còn cảm giác bồng bềnh như lá rụng trên cành, giống như hai chiếc túi vải rách đang rơi xuống, sau đó là một tiếng ‘bụp’.

Dường như họ đã tính trước thời gian, lo lắng sẽ có người ngăn cản. Hai người đã rơi xuống đúng lúc đoàn tàu ma đến gần.

Tiếng rơi ‘bụp’ đó khiến Lục Tân vừa đứng dậy giật mình.

Toàn bộ bên trong xe lửa bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đứng dậy, chen chúc nhìn hai thi thể đẫm máu vừa rơi xuống trên nền đất xi măng.

Chỉ thế này thôi sao?

Vì chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng này, những thành viên của chiến đội Bạo chúa đều kết thúc trò chơi trước mười phút. Lúc này họ đều kinh ngạc. Theo tin tình báo, chẳng phải viện nghiên cứu còn tới bốn, năm loại có thể đối phó với tiểu đội Bạo Quân, như ổ cứng sáng thế hay chung cực hư vô ?

Vì sao hai người này không làm gì, mà lại nhảy từ mái vòm xuống?

Vì sao xung quanh phòng thí nghiệm Cao Sơn lại trở nên trống vắng và hiu quạnh như vậy?

"Không nên như vậy..."

Lục Tân kinh ngạc xuống xe lửa đi thẳng về phía trước.

Lực lượng tinh thần bắt đầu khuếch tán xung quanh, bao phủ tạo thành một thế giới giả tưởng rộng hàng trăm mét.

Khi sức mạnh của thế giới giả tưởng này bao phủ giáo chủ áo đen và lão nghiên cứu già khi nãy nhảy từ mái vòm của phòng thí nghiệm Cao Sơn xuống, cơ thể vỡ thành nhiều mảnh bỗng nhiên dính vào nhau và sắp xếp lại. Lực lượng tinh thần phát tán trong không khí cũng ảnh hưởng khiến linh hồn và ý thức của họ trở về.

"Tại sao?"

Lục Tân nhìn hai cơ thể đang hồi sinh, khẽ nhíu mày, ánh mắt phức tạp.

Câu hỏi rất đơn giản, nhưng lại liên quan đến nhiều vấn đề.

Tại sao không tiến hành trận chiến cuối cùng mà lại dùng phương pháp này để kết thúc sinh mệnh của mình ?

Tại sao phòng thí nghiệm Cao Sơn lại vắng vẻ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận