Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1369: Ai có thể phán xét được con? (2)

Xào xạc, xào xạc, xào xạc.

Sau khi Lục Tân nhìn em gái rời đi, mới đưa mắt nhìn xung quanh.

Đây là một khu biệt thự, kiến trúc xung quanh đa phần thấp bé, tầm mắt của Lục Tân được mở rộng rất nhiều.

Vì vậy, anh cũng nhìn thấy, vừa rồi mẹ tiêu diệt hết những người chấp pháp, đã nhiều lắm rồi, nhưng hôm nay, xung quanh biệt thự, trên hết đường lớn ngõ nhỏ, tòa nhà cao nhất, thậm chí là trong cánh cửa thủy tinh, dưới đất, xa xa, cũng có vô số bóng người chấp pháp đang tới.

Tất cả đều là những người mặc tây trang màu đen, xách theo chiếc cặp màu bạng, ánh mắt sáng ngời ngời.

Nhìn toàn bộ thành phố vệ tinh số hai, giống như đã bị lấp đầy bởi người chấp pháp, thân ảnh lay động, tất cả đều là bọn họ.

Cũng trong lúc đó, anh lại bắt đầu nghe được những âm thanh huyên náo của đám con nít xung quanh.

Còn có âm nhạc thiếu nhi dường như ở rất xa, nhưng lại có thể đánh động tim mình.

Dường như ở dưới tầng lầu nhỏ của cô Tiểu Lộc, lực lượng tinh thần lại tăng lên, mới vừa rồi bị cha dùng lực lượng sợ hãi tiêu diệt hết, bây giờ ảo ảnh lại xuất hiện một lần nữa, giống như là lửa đã tắt, lại một lần nữa được đốt cháy lên.

Chẳng qua là, lần này thậm chí không phải lan ra khắp trường tiểu học, mà là lan ra khắp cả Thanh Cảng.

Khí tức mê ly, bao trùm toàn bộ Thanh Cảng, khắp nơi đều là loại ảo ảnh này.

Bọn họ giống như đều bị khóa chặt trong một đoạn trí nhớ ngập tràn áy náy.

“Muốn cưới một người nhận tội trước mặt người xử tội là một chuyện rất khó.”

Bóng mẹ xuất hiện trong những bóng người đó, đi về phía bên Lục Tân, sánh vai với anh, nhìn về phía những bóng dáng những người chấp pháp chằng chịt xung quanh, cảm thấy lực lượng tinh thần của cô Tiểu Lộc không được ổn định, nhẹ giọng giải thích: “Sau khi nhận tội, bản thân của cô ấy bị ô nhiễm, loại cảm giác áy náy và tự trách đó không ngừng tăng lên, vẫn luôn hành hạ cô ấy, cũng ảnh hưởng đến xung quanh.”

“Cho nên, dưới tình huống ở đây rất khó để cứu được cô ấy mà không làm con bé bị thương.”

“Đây chính là chỗ mạnh mẽ của việc xét xử.”

“Chỉ trích người khác chỉ là chuyện của người khác, nhưng coi bản thân mình là tội đồ, chỉ trích chính bản thân mình lại là chuyện của cá nhân. Một logic thống nhất được hình thành giữa nhau, và hai lực tạo thành một vòng tuần hoàn. Điều này khiến những lời buộc tội đơn phương trở thành những thử thách hai mặt.”

“Con không có cách nào để một người ngừng tự trách bản thân họ được.”

“Hiền lành là một phẩm chất tốt đẹp, nhưng con cũng phải thừa nhận, đây là một nhược điểm lớn nhất đối với con.”

“Bởi vì điều này thường đại diện cho việc con nghiêm khắc với bản thân quá mức.”

Lục Tân gật đầu một cái, nói: “Không hiểu lắm.”

“Con chỉ muốn biết, phải làm như thế nào mới có thể tiêu diệt hết những thứ làm người khác chán ghét này.”

Mẹ không nhịn được mà bật cười, sau đó nói: “Lực lượng xét xử là chồng chất lên nhau.”

“Cũng giống như những gì bây giờ con gặp phải, đây là một sự kiện ô nhiễm cấp S tầm cỡ thế giới được xác định bởi bởi Viện Nghiên cứu Nguyệt Thực.”

“Mẹ chỉ có thể nói cho con, nếu muốn sử dụng cách thức bạo lực để tiêu diệt hết những người chấp pháp này, dường như là không thể nào, bởi vì con căn bản không biết bọn họ đã thực hiện bao nhiêu lần xét xử, mà mỗi lần bọn họ thi hành xét xử cũng sẽ nhận được một cái tinh thần thể biến dị.”

“Xét xử sẽ cuốn theo tất cả những linh hồn từng bị tổn thương của bọn họ, biến bọn họ thành…”

“Đây chính là nguyên nhân định tính ô nhiễm cấp S của tòa án Ngọ Dạ.”

“Trước mắt mà nói, con có thể hiểu là mình đang phải đối đầu với người của nửa thế giới này…”

Lục Tân nói: “Thật sự là đáng sợ đó.”

Mẹ nhìn anh một cái, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng chắc con cũng biết, bản thân con là người có năng lực số không, mới là người có ưu thế lớn nhất.”

“Có thể đem theo những thứ đáng sợ trưởng thành đến tận bây giờ, những người khác đều lo lắng con yếu ớt không thể chống đỡ nổi, nhưng từ một phương diện khác mà nói, con lại là người có năng lực chịu đựng mạnh nhất trên thế giới này, bởi vì con quả thực có thể chịu đựng được nổi…”

“Con có thể sống, đã chính là chuyện vĩ đại nhất.”

Lục Tân nhìn những người chấp pháp đã đến bên cạnh trường tiểu học, nhìn ảo ảnh của cô Tiểu Lộc, cũng càng ngày càng lớn hơn.

Bên trong sân trường, cha đang sốt ruột quay vòng, như muốn nhắc nhở hai người trên mái nhà, nhưng ông không dám.

“Cho nên, cố gắng chịu đựng, tìm được liên kết của bọn họ, sau đó phá hư nó?”

Đã từng trải qua khóa huấn luyện cao cấp, hơn nữa còn lấy được bằng tốt nghiệp, rất nhanh Lục Tân đã hiểu được ý mẹ.

Mẹ anh khẽ gật đầu: “Cẩn thận, chuyện này đối với nhân tính của con mà nói, là trận khảo nghiệm lớn nhất.”

“Giống như việc, không phải tất cả mọi người đều dám cho phép người khác đánh giá cuộc đời mình.”

Lục Tân im lặng một lát, gật đầu một cái, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Con không sợ.”

“Dù sao con vừa biết điều lại vừa chăm chỉ, chăm chỉ làm việc, nghe lời người lớn.”

“Ai có thể phán xét được con?”

Mẹ anh lại nhìn anh một cái, bỗng nhiên cười nói: “Nghĩ như vậy, đúng rồi đó…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận