Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 323: Là cô ta?

Anh vẫn chưa được đào tạo đầy đủ về lĩnh vực đột biến tinh thần, vì vậy anh không thể có câu trả lời dựa trên những cảnh anh nhìn thấy.

Tuy nhiên, khi thấy đoạn đường này vừa dài vừa sâu trái lại khiến người ta yên tâm.

Người đi bộ đi trên đoạn đường càng lâu thì thành phố càng có nhiều thời gian để tìm ra người tinh thần đột biến trong số họ.

Đi được năm phút đồng hồ, anh cuối cùng cũng đi ra khỏi con đường đấy, phía trước đột nhiên trở nên rộng rãi hơn.

Đi lên theo bậc thang sẽ đến sảnh ga bên trong thành chính, trước mặt dòng người đông đúc là một dãy trạm kiểm soát.

Hàng loạt máy dò cao được nối với nhau, và đằng sau là những nhân viên mặc đồng phục đang ngồi.

Phía sau nhân viên, có cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục màu đen chậm rãi tuần tra.

Tất cả những người đến trạm kiểm soát đều có ý thức xếp hàng dài và lần lượt qua vòng kiểm tra an ninh cuối cùng.……

“Anh Lục, bố mẹ tôi có lẽ đang đợi tôi ở ngoài nhà ga, anh có muốn cùng tôi qua chào hỏi một tiếng không?”

Tiêu Viễn đang xách một chiếc vali to, và động tác của anh ấy có vẻ hơi vụng về.

Lục Tân suy nghĩ xem có nên giúp sếp xách hành lý hay không, nhưng sau khi anh lộ ra ý tứ này, khiến Tiêu Viễn hoảng sợ, trong lòng bừng tỉnh ngộ, chính là muốn giúp Lục Tân xách túi, Lục Tân đã mất rất nhiều công sức để từ chối anh ta.

Không phải Lục Tân thật sự không muốn đáp ứng yêu cầu của sếp, chủ yếu là do anh ta xách túi của anh, sợ rằng sẽ không thể qua được chốt kiểm tra an ninh.

Sau khi nghe phó tổng giám đốc nói xong, Lục Tân do dự một hồi.

Bố mẹ mà anh ta đang nói đến chắc là những ông bà chủ thực sự của công ty, vì vậy theo lý mà nói thì vẫn nên đến chào hỏi.

Nhưng khi Lục Tân nhìn xung quanh, anh nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở phía bên trái của trạm kiểm soát trước mặt, một người phụ nữ đang đợi trong bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, tóc ngắn và giày cao gót.

Cô lặng lẽ đứng trong đám đông, bất kể chiều cao, ngoại hình, thậm chí khí chất, đều có cảm giác nổi bật, lúc này, đôi mắt dưới kính râm đang nhìn anh nở nụ cười.

Là người sếp khác của anh, tổ trưởng tổ hành động đặc biệt của sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt - Trần Tinh.

So với hai người kia, người sếp này quan trọng hơn.

Vì vậy Lục Tân lắc đầu nói: “Đợi đến lúc gặp nhau lại nói sau, tôi cũng phải đi báo cáo đây.”

“Báo cáo? Ồ, được rồi.”

Tiêu Viễn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tân đang đi về phía người phụ nữ nổi bật trong đám đông.

“Thật thần bí ...:”

Tiêu Viễn không khỏi lắc đầu, vất vả mang theo cái vali lớn, đi về phía lối ra.

“Chào tổ trưởng Trần…..”

Lục Tân đến trước mặt Trần Tinh và chào hỏi một cách chân thành.

Nhìn thấy người sếp xuất thân là quân nhân, theo bản năng muốn cúi chào, nhưng nghĩ đến việc mình không phải quân nhân, nên là thôi quên đi.

“Người đi cùng anh là người bị cơn ác mộng đeo bám à?”

Trần Tinh gật đầu cười với Lục Tân, liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Viễn.

Với tư cách là tổ trưởng tổ hành động đặc biệt của sở thông quan đặc biệt và là lãnh đạo trực tiếp của Lục Tân, cô ta đương nhiên có thể kiểm tra các nhiệm vụ mà Lục Tân đang giải quyết, những việc mà Tiêu Viễn đang gặp phải, và những gì Lục Tân phải làm khi đến thành chính lần này, cô ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên, cô ta cũng chỉ biết rằng Lục Tân nhân dịp vào thành chính lần này để điều tra kẻ chủ mưu đằng sau cơn ác mộng của Tiêu Viễn.

“Đúng vậy, anh ta cũng là phó tổng giám đốc của công ty tôi, coi như là sếp của sếp tôi …”

Trước câu hỏi của Trần Tinh, Lục Tân thành thật trả lời, nhưng sau khi nói ra, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Trần Tinh là lãnh đạo trực tiếp của anh ấy, và Tiêu Viễn lại là lãnh đạo của lãnh đạo, sao cứ cảm thấy chức của Tần Tinh bỗng thấp đi nhỉ?

Khi nghĩ như vậy, anh cũng theo bản năng nhìn Tiêu Viễn.

Nhìn thấy lúc này, Tiêu Viễn đã chào một ông lão và một phụ nữ trung niên đối diện với trạm kiểm soát, cả hai đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi theo sau là một thư ký, xem ra đều là người bình thường, có lẽ là sếp lớn của công ty anh, và mẹ kế của Tiêu Viễn, khi trong lòng nghĩ vậy, Lục Tân cũng hơi để ý, sau đó hơi giật mình.

Ánh mắt anh lưu lại nhìn trên người mẹ kế của Tiêu Viễn, đột nhiên da đầu hơi tê dại.

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ kế của Tiêu Viễn, Lục Tân cảm thấy có chút kỳ quái.

Người phụ nữ trông chỉ ngoài ba mươi tuổi, trong người vẫn còn tìm được chút cảm giác tươi trẻ. So với ông già bên cạnh cô ta, Tiêu Viễn lúc này đang xách vali đi tới trước mặt bọn họ, giống một cặp với cô ta hơn.

Cô mặc một chiếc áo len dệt kim mịn có cổ đứng màu đen và một chiếc vòng cổ bằng bạc sáng bóng, và tóc búi lên, khuôn mặt nở nụ cười, cô ta trông có vẻ trí thức và hào phóng.

Nhưng có thể thấy rõ ràng tinh thần có vẻ không được ổn lắm, dù chỉ trang điểm một chút khói cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trong đôi mắt, nụ cười của cô ấy khiến người ta không nhận ra được vấn đề gì, nhưng nụ cười rõ ràng là đang cố gắng thể hiện ra ngoài.

Tuy nhiên, điều khiến Lục Tân cảm thấy da đầu tê dại không phải là thần sắc của cô ta.

Mà là những gì anh nhìn thấy, một dáng vẻ khác của cô ta.

Lúc này cô ta mới mỉm cười đứng bên cạnh ông lão mặc áo khoác ngoài, yên lặng chờ Tiêu Viễn đi qua, nhưng trong mắt Lục Tân lại nhìn thấy lưng cô ta nhô lên, một cái xương sống màu đỏ lòi ra, ở trên đó, khuôn mặt khác mọc lên.

Khuôn mặt đó ảm đạm một cách kỳ lạ, với một nụ cười quái dị và đầy sát khí, liếm môi nhìn Tiêu Viễn đang đi về phía cô

Trần Tinh định trực tiếp đưa Lục Tân ra khỏi nhà ga, nhưng nhận thấy phản ứng của Lục Tân có chút không đúng, liền hướng theo ánh mắt của anh nhìn về phía người phụ nữ, trên mặt có chút kinh ngạc: “Người mà anh đang kiếm không phải là cô ta chứ?”

Chỉ cần nhìn ánh mắt ta cô đã nghĩ ngay đến nhiệm vụ của Lục Tân và thân phận của người phụ nữ này.

Ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

Lúc này, Lục Tân cũng đã có cái nhìn khác về người phụ nữ này.

Sau đó anh gật đầu.

Lần này, anh sử dụng “tầm nhìn của mẹ”.

Sau đó khi anh nhìn lại, anh thấy người phụ nữ đã thay đổi thành một diện mạo khác, sau lưng anh không còn xương sống màu đỏ, cũng không có cái đầu thứ hai, cái đầu thứ hai vẫn yên lặng đứng đó, nhìn Tiêu Viễn cười.

Nhưng vào lúc này, Lục Tân có thể nhìn thấy trên người cô ta có một màu nâu xám nhạt.

Điều này có nghĩa là cô ta đang lo lắng.

Ngoài ra, so với sức mạnh tinh thần của cô ta, Lục Tân cũng khẳng định một điều.

Sức mạnh tinh thần của cô ta cũng giống như sức mạnh mà anh nhìn thấy trong cơ thể Tiêu Viễn hồi đấy.

Thậm chí còn lờ mờ nhớ ra người phụ nữ xõa tóc muốn kéo anh vào giấc mơ tiềm thức cũng là cô ta.

Điều này cũng khiến Lục Tân vừa bất ngờ vừa khó hiểu: Sao lại là cô ta?

Tiêu Viễn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng này, nó không chỉ suýt nữa bức anh ta phát điên mà còn khiến em trai và em gái không hiểu rõ tình hình nhiều lần rơi vào vòng nguy hiểm, mấy ngày nay, Tiêu Viễn được Lục Tân nhắc nhở đã liệt kê biết bao nhiêu danh sách, và đoán ra từng người một, rốt cuộc kẻ nào lại ác độc và nghĩ ra cách hủy hoại chính gia đình mình như vậy, ai mà ngờ được…

Vậy mà lại là người hoàn toàn không thể này?

Phải biết rằng, Tiêu Viễn không muốn nói điều này trước mặt gia đình vì anh ấy lo là sẽ khiến mẹ kế lo lắng

Nghe thấy lời xác nhận của Lục Tân, Trần Tinh cũng hơi ngạc nhiên: “Người phụ nữ này trông không giống người có năng lực.”

Lục Tân gật đầu nói: “Chắc chắn là cô ta.”

Anh chưa bao giờ chắc chắn như vậy, đều trở thành dáng vẻ như này rồi, làm sao lại có thể không phải người năng lực chứ?

Khi nói, anh cũng tiến gần hơn về phía trước.

Nếu anh đã tìm ra sự thật về việc khiến Tiêu Viễn gặp ác mộng, đương nhiên phải thay anh ấy bắt được người phụ nữ này cho bằng được.

Chỉ khi bắt được cô ta, anh mới có thể thực sự hoàn thành nhiệm vụ.

Mặc dù lúc nhận ra ra người phụ nữ này, khiến Lục Tân cảm thấy có hơi tiếc, vốn dĩ anh hy vọng có thể bắt được cô ta vào một dịp khác nghiêm túc hơn, thậm chí gây chiến với cô ta, có thể nhờ cô giúp đỡ…

Kết quả, thật tình cờ, lại phát hiện ra cô ta ở ngay trước mặt sếp.

“Không cần.”

Ngay lúc Lục Tân đang định đi về phía người phụ nữ, Tần Tinh đột nhiên nhẹ nhàng kéo anh lại.

Khẽ lắc đầu, Trần Tinh cười giải thích: “Khu vực này không thuộc quyền quản lý của chúng ta, mà là bộ phòng thủ thành phố.”

Nói xong, cô kéo tai nghe ở góc quần, nhẹ nhàng nói: “Để chó giữ nhà đi qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận