Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 606: Người đàn ông đuổi theo thần (2)

"Chạy thật là nhanh. . ."

"Là hết biện pháp, hay là đang kìm nén ý đồ xấu xa gì đây?”

Lúc này tốc độ của Lục Tân đã phát huy tới cực hạn, ở một khía cạnh nào đó, lúc này đang đuổi theo hoàn toàn là em gái đang phụ trách. Bởi vì chỉ có em gái mới biết cách làm thế nào để vận dụng cơ thể mình đến mức cao nhất, phát huy hiệu suất và tốc độ nhanh nhất.

Cả thành phố dường như xuất hiện vô số máu thịt và xúc tu đáng sợ của quái vật, đang âm thầm lẩn trốn.

Chúng nó đều hưng phấn, dồn dập hiện thân từ trong bóng tối.

Những quái vật vô tận này làm cho người ta có một cảm giác là cả thành phố này đã bị quái vật máu thịt chiếm đóng.

Đương nhiên, có cha ở đây, những quái vật máu thịt này không thể tạo thành thương tổn cho Lục Tân được.

Qua một lát sau, đã chạy tới phụ cận của thành phố chính, khoảng cách của Lục Tân và quái vật cũng ngày càng rút ngắn.

Dường như con quái vật kia cũng cảm thấy áp lực đằng sau càng ngày càng khiến nó kinh hãi. Nó hốt hoảng chạy bừa, đột nhiên tiến vào bên trong một lối đi. Lối đi đó gần như đen kịt hoàn toàn, không có một chút ánh sáng nào, những tòa nhà cao tầng hai bên cũng hoàn toàn che mất ánh trăng.

Lục Tân không chút do dự đuổi theo nó vọt vào con đường này.

"Đùng. . ."

Mới vừa vào đến, anh đã lập tức cảm thấy một lực lượng bất thường.

Đó là một loại lực lượng giống như xung quanh có vô số con mắt đang quan sát mình, thậm chí muốn ảnh hưởng đến mình.

Tốc độ của anh hơi hơi chậm lại, cái bóng bên người cũng khuếch tán ra.

Xung quanh là một mảng đen kịt, trong lúc Lục Tân cố gắng nhìn về phía xung quanh thì nó càng ngày càng trở nên hẹp lại.

Gần như trong nháy mắt anh đã nhận ra nơi bắt đầu của những ánh mắt kia.

Không biết từ lúc nào, trên con phố này đã xuất hiện những xúc tu cứng cáp đáng sợ, chúng không hề khác biệt với những sợi xúc tu anh đã tránh thoát và phát nát trên đường đi. Chỉ là, trên những xúc tu này, đã mọc đầy những con mắt màu đỏ như máu.

Những con mắt này đang quan sát anh, cũng ảnh hưởng đến anh.

Dường như để cho người ta đi vào một con đường đan xen đầy những sợi tơ vô hình, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.

Là năng lực của người đàn ông một mắt mặc đồ vest mà anh đã từng thấy trong khách sạn.

Lúc này, phía trên những xúc tu ở hai bên đều mọc ra những con mắt như vậy, hơn nữa nó nhiều hơn rất nhiều so với người đàn ông mặc vest.

Đồng thời, loại lực lượng này cũng càng mạnh.

Lúc đó chỉ một mình người đàn ông mặc đồ vest cũng suýt dồn anh vào đường cùng.

Bây giờ, dường như mỗi một cây xúc tu đều có lực lượng của người đàn ông mặc vest, tương đương với mười người đàn ông mặc vest đang mai phục chờ mình ở chỗ này.

Cho nên.

Lục Tân nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Cái bóng khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt leo lên liên tiếp từng cái xúc tu.

Bốp, bốp, bốp, bốp.

Vô số ánh mắt sụp đổ, máu chảy lênh láng xuống mặt đường, giống như hai bên có dòng suối phun ra máu màu đỏ ra bên ngoài.

Lần trước ở khách sạn thì bên cạnh anh có người, nhưng bây giờ lại không có.

Cho nên Lục Tân gần như không hề dừng bước, tiếp tục đi về phía cuối con đường, không hề để những ánh mắt kia ở trong lòng.

"Oa. . ."

Lúc vô số ánh mắt ở hai bên đường bị vỡ tung ta thì chính giữa đường đi vang lên một tiếng khóc nỉ non.

Là tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Điều khác biệt với tiếng khóc nỉ non của trẻ con chính là tiếng khóc này dường như thẩm thấu một loại tuyệt vọng và thê lương, còn có chất chứa trong mỗi một tiếng khóc là gợn sóng âm thanh dao động điên cuồng, khiến cho mỗi tế bào của người ta đều sinh ra dục vọng mãnh liệt.

Phần phật.

Ở đường đi phía trước đột nhiên có màu đỏ sậm bao trùm.

Đó là từng cục, từng cục máu thịt đang phồng lên khiến cho người ta dựng cả tóc gáy. Trong bóng tối đen kịt, chúng nó nhanh chóng lớn lên.

Nó biến thành một bức tường đầy máu thịt sau đó lại nhanh chóng lớn lên thành một tòa núi máu thịt khổng lồ che khuất ánh trăng máu nhàn nhạt đến đáng thương. Nó nang theo một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, chen chúc đi về phía trước.

Trong máu thịt, một khuôn mặt trẻ con có đường kính tầm hai ba mươi mét từ từ hiện lên.

Trên mặt nó mang theo một nụ cười quỷ dị, cúi đầu nhìn xuống Lục Tân, cũng vươn cánh tay mập mạp định bắt lấy Lục Tân.

Lục Tân không ngẩng đầu nhìn nó, mà là tiếp tục bước về phía trước để đi ra ngoài.

Cái bóng dưới chân đột ngột co lại thành một đường hình sợ, trong nháy mắt xẹt qua người của đứa bé kia.

Đứa bé to lớn, hoặc nói ngọn núi máu thịt kia bắt đầu xuất hiện vết rách ở trên đình đầu, sau đó tách ra phía hai bên, tiếp theo là cổ, ngực…. Chất lỏng không biết tên và máu cùng nhau chảy xuống, cũng chia thành hai đống. Trên mặt đất lập tức ngập tràn mùi hôi thối khó ngửi, ngập ngụa trong đống dịch nhầy dày tầm mười xăng ti mét.

Lục Tân đi qua giữa đống máu thịt.

Không khí bên người anh vặn vẹo, chất dịch sền sệt dưới chân anh cũng hoảng sợ dạt ra hai bên.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía “thần” ở cuối con đường, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa:

"Ồ, chặn được mi rồi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận