Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1612: Kế hoạch “thông minh” (1)

“Dường như đã có vấn đề…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía mũi tên chỉ hướng trên tròng kính của bản thân, trong lòng anh bỗng nhiên sinh ra một điểm báo sâu đậm.

Nhà máy sản xuất luyện thiếc hắc ám khu vực cấm cấp S số 014.

Hiện tại trên tròng kính mắt trái của anh đang hiển thị địa điểm anh đang hướng tới là nơi này.

Vừa rồi anh đã tiêu diệt ba quân đoàn kỵ sĩ, cùng bốn con quái vật tinh thần "Tu nữ" dẫn theo một loạt trẻ con đi về hướng này còn lại trong khu vực hoang dã, có điều, về cơ bản thì những binh đoàn kỵ sĩ này đều chỉ là bị tiền bạc dụ dỗ, đến công kích những điểm tụ tập, thậm chí bọn họ còn không biết ai mới là ông chủ thực sự đứng đằng sau mà Lục Tân lại không có đủ thời gian để thẩm vấn bọn họ.

Mà những binh đoàn kỵ sĩ này lại tự xưng là những thể ô nhiễm tinh thần của “tu nữ tái nhợt”, bọn họ chẳng qua chỉ là “ô nhiễm thứ cấp” mà thôi.

Cho dù đã bị xử lý, nhưng lại không thể hoàn toàn giải quyết hết sự ảnh hưởng của bọn chúng đối với những đứa trẻ này.

Bọn chúng, cũng giống như là bị thứ gì đó kêu gọi, đối với nơi này sinh ra một sức hấp dẫn mãnh liệt.

Cho dù là dựa vào trình độ hiện tại của Lục Tân, có thể làm suy yếu sự lây nhiễm của bọn họ ở mức độ nhất định, thế nhưng đó chẳng qua chỉ là làm suy yếu mà thôi, chứ không có cách nào chính thức loại bỏ. Điều này khiến cho Lục Tân không có biện pháp nào khác ngoài việc từng bước lần theo ô nhiễm chủ từng bước một.

Cũng chính là bởi vì truy đuổi ô nhiễm cuối cùng này, anh đã đi tới trước khu vực cấm cấp S này.

Dựa theo khoảng cách càng ngày càng đến gần, trên tròng kính của anh đã lóe lên những tia sáng màu đỏ cảnh báo. Lục Tân cũng ngay lập tức tỉnh ra, bản thân anh hiện tại đang đi đến một khu vực cấm cấp S.

Hơn nữa còn là một cấp khu mà Chính phủ đã ghi thẳng rằng là khu vực cấm cấp S.

Sau khi xảy ra sự kiện đài trác tạo thần, Lục Tân đã chính thức gặp mặt với tiến sĩ An của viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cũng là vào sau đó, viện nghiên cứu Nguyệt thực đã lo lắng thúc đẩy liên minh khu vực cấm cấp S xung quanh các thành phố Cao Tường, với kế hoạch hợp nhất, gần như tất cả các khu vực cấm cấp S đã bị những khu vực xung quanh thành phố Cao Tưởng quét sạch hoặc thành lập liên minh, thị trấn nhỏ Khai Tâm và Thanh Cảng cũng là như thế.

Mỗi một lần trở lại Thanh Cảng, bên trong kho tài liệu của mắt kính của Lục Tân cũng sẽ được đổi mới một cách tự động.

Tất nhiên nó cũng đã ghi lại vào trong hệ thống những khu vực cấm cấp S với những số thứ tự khác nhau.

Có số thứ tự, điều này nói nên khu vực cấm này có sự ổn định nhất định, ít nhất là một khi bị mất khống chế, thành phố Cao Tường sẽ ngay lập tức phát hiện ra.

Thế nhưng tại sao ngày hôm nay khu vực cấm này lại trở nên quỷ dị đến như vậy?

Ngoài ra, bản thân anh chẳng qua chỉ là đang xử lý một sự kiện ô nhiễm mà anh tình cờ gặp phải mà thôi, làm sao lại có thể từng bước đào sâu đến chỗ này cơ chứ?

Lục Tân không thể không để ý.

Bản thân anh là một người đang bị sát thủ toàn thế giới này đuổi theo, trên lý thuyết hẳn là phải giữ cảnh giác đối với tất cả mọi thứ.

Hết lần này tới lần khác vào thời điểm chuẩn bị thoát khỏi đám sát thủ kia, lại trùng hợp gặp được những chuyện như thế, chẳng lẽ anh không nên tránh đi hay sao?

Dẫu sao anh cũng đã cứu hết đám trẻ ở mấy điểm tụ tập này rồi.

Có lẽ là đến lúc này, anh nên báo cảnh sát, hoặc là thông qua Thanh Cảng mà liên hệ với thành phố Khí Thủy, để cho bọn họ xử lý chuyện này thì sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ cần nhìn qua, người thông minh tất nhiên sẽ biết nên đưa ra quyết định như thế nào.

Nhưng ngay khi trong lòng Lục Tân đang nghĩ như vậy, thậm chí còn hơi quay đầu xe, rẽ hướng lên trên cao nhìn về phía nhà máy luyện thiếc trước mặt, anh đột nhiên hít một hơi lạnh thật sâu, hai tay theo bản năng mà nắm chặt lấy tay ga.

Phía trước, cách anh khoảng chừng vài ki-lô-mét, chính là khu vực cấm cấp S được hiển thị trên bản đồ.

Cũng giống như những gì Thanh Cảng làm với thị trấn nhỏ Khai Tâm, khu vực cấm cấp S ở nơi này cũng được xây một hàng tường cao bao xung quanh.

Một hàng rào dây thép gai được căng chặt trên tường, cứ khoảng 3 ki-lô-mét lại thiết lập một trạm gác, xung quanh khu vực cấm cũng bố trí một trạm quan sát đặc biệt, có thể quan sát được lính gác ở phía sau doanh trại của binh lính nơi đây.

Thế nhưng xung quanh khu vực cấm này hiện tại chỉ còn lại cảnh tượng bị tàn phá đến cùng cực.

Bức tường cao bị đẩy lên sập xuống, những xác chết la liệt được bày xung quanh khu vực cấm này.

Phía trên ngôi nhà nhỏ ở trạm quan sát, đèn báo động màu đỏ nhấp nháy một cách yếu ớt, nhưng lại không hề phát ra âm thanh.

Đây là một khu vực cấm cấp S đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Không biết là những quỷ dị bên trong, hay là vì một cái gì khác, đã phá hủy lực lượng bảo vệ của nơi này.

Và điều khiến cho Lục Tân bỗng chợt cảm thấy da đầu mình tê dại là khi anh nhìn thấy, ở rìa của khu vực cấm, giữa đống đổ nát nơi một số lượng lớn các bức tường đã bị đánh sập, có từng đứa trẻ đang run rẩy như những chú chim cánh cụt nhỏ. Ở khe hở hai bên, dưới sự dẫn dắt của một quái vật tinh thần mặc trang phục nữ tu, duỗi ra hai bàn tay nhỏ bé, như muốn được ôm một cái, dần dần đi về phía khu vực cấm...

Trong khu vực cấm chỉ có từng đám sương đen nhấp nhô.

Mà bên trong màn sương đen ấy, có một khuôn mặt khổng lồ tái nhợt với nụ cười cứng ngắc, lờ mờ hiện ra, miệng cao đến ba bốn thước.

Bên trong miệng là hình ảnh của một người phụ nữ dịu dàng, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Cô ta đưa tay về phía những đứa trẻ này, như thể cô ta đang chờ đợi những đứa trẻ ấy ôm lấy mình.

"Mẹ mẹ. . . "

Tất cả bọn trẻ hét lên sung sướng, chạy về phía người phụ nữ không mặt này, đồng thời dang rộng vòng tay.

Nhưng bọn chúng không hề hay biết rằng, bọn chúng đang từng bước tiến vào bên trong miệng của một con quái vật tinh thần nào đó không biết tên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận