Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 404: Ô nhiễm của người bình thường (2)

Không đến mười phút, Trần Tinh lại gọi điện thoại về, cười nói:

"Bây giờ chuyện Hải Thượng Quốc tập kích đã giải quyết xong, nhiệm vụ làm bạn với Oa Oa cũng không phải là một chuyện gấp, huống hồ anh vừa mới bước vào giai đoạn thứ hai, lúc này đặt hai người chung một chỗ, ban đầu cũng khiến cho người ta không an lòng, chuyện anh muốn quay về, đương nhiên có thể rồi..."

"Bây giờ tàu điện đã ngừng vận hành rồi, nếu cần thiết, tôi có thể sắp xếp máy bay trực thăng tiễn anh..."

"Có điều, thật đáng tiếc, đến chủ thành một chuyến, không ăn một bữa cơm hay đi dạo phố gì đó với đồng nghiệp sao?"

Thái độ của Trần Tinh có hơi bất ngờ, khiến cho Lục Tân, anh không ngờ cô ta lại thẳng thắn như vậy.

Lúc này, trò chuyện với cô ta rõ ràng khiến cho người ta dễ chịu hơn một chút so với lúc vừa rồi.

"Máy bay trực thăng thì không cần đâu, quá phô trương rồi..."

Tâm trạng cũng thay đổi tốt hơn một chút, anh thành thật trả lời: "Thật ra, lúc đầu tôi cũng có kế hoạch, thừa dịp đến đây lần này để tụ họp với các đồng nghiệp một chút, đi dạo phố và xem náo nhiệt ở chủ thành, sau đó mua một chút quà gì đó cho người nhà..."

"Có điều, có lẽ bây giờ các đồng nghiệp cũng đang bận rồi nhỉ?"

Vừa nói, anh vừa nhìn thoáng qua cửa sổ.

Lúc này, dưới ánh trăng máu, chủ thành trông có vẻ rất yên tĩnh, nhưng trong các nơi hẻo lánh xa gần lại có vài động tĩnh nhỏ truyền đến.

Anh biết, đó là vô số người đang bận rộn.

Chắc hẳn, bây giờ mọi người đang có những việc đếm không hết để làm, lúc trước, thành phố vệ tinh 2 bị tập kích, phải dùng thời gian rất lâu cuối cùng mới ổn định được thế cục, chủ thành bây giờ lại chạm phải tập kích đáng sợ hơn, công việc để xử lý tốt hậu quả, không cần phải nghi ngờ cũng biết là nhiều hơn rồi."

Thật ra, sao anh lại không biết, nếu như mình biểu hiện ra mục đích trong mặt này, chắc chắn Trần Tinh sẽ sếp người đi theo mình, nói không chừng, chỉ cần mình nói ra, Trần Tinh lập tức sẽ bảo tất cả đồng nghiệp buông hết công việc trong tay xuống để mở hội liên hoan với mình."

Nhưng, vậy thì có gì quan trọng chứ?

Mặc dù, đến đây một chuyến nhưng không thể dạo chơi được, trong lòng anh thật ra cũng hơi mất mát...

Ngay lúc Lục Tân nghĩ đến vấn đề này, bên người đã truyền đến một mùi hương mát lạnh, anh quay đầu liền trông thấy Oa Oa đã đi tới bên cạnh mình, cách rất gần với mình, lúc này, cô bé cũng nhìn về chủ thành Thanh Cảng bên ngoài cửa sổ, nhìn từng ánh đèn.

Lục Tân có chút hiếu kỳ, hỏi: "Sao thế?"

Oa Oa nhẹ nhàng đẩy bờ vai của anh, sau đó vẫn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Tân bỗng nhiên hiểu ra, có một chút kinh ngạc: "Có phải em muốn nói em muốn dạo phố với anh không?"

Trên gương mặt Oa Oa hiện ra vẻ vui vẻ, còn dùng sức gật đầu một cái.

"Cái gì?"

Trong điện thoại, Trần Tinh nghe thấy lời Lục Tân nói, giọng nói cũng trở nên kinh ngạc: "Oa Oa muốn ra ngoài với anh?"

Lục Tân kinh ngạc nói: "Cô bé chưa hề nói, nhưng thoạt nhìn là có ý này..."

"... Con bé còn có thể dạo phố sao?"

"Đương nhiên không thể."

Trần Tinh vội vàng nói: "Tính đặc thù của Oa Oa, vẫn có thể khiến cho cô bé lộ diện ngẫu nhiên trước mặt người bình thường được..."

"Nhưng nếu như dạo phố hay ăn cơm giống như người bình thường, vậy tiếp xúc quá nhiều người bình thường, nguy hiểm của chuyện này không ai có thể đoán được... Mặt khác, trước đó, Oa Oa vẫn luôn yên tĩnh, chưa từng có dục vọng biểu hiện rằng muốn đi ra ngoài chơi."

"Thật sự giống như, ngẫu nhiên cô bé có thể rời khỏi phòng an toàn để làm nhiệm vụ là đã thỏa mãn rồi."

Lục Tân nghe cô ta nói, không khỏi nghĩ đến "người năng lực" cấp S của Hải Thượng Quốc kia, nghĩ đến, sắc mặt anh tái nhợt.

Không dạo phố, không đi ra ngoài chơi, cả ngày chỉ đợi trong phòng an toàn, lúc thi hành nhiệm vụ mới ra ngoài...

... Cuộc sống quen thuộc như vậy, thật sự rất bất thường đó.

Vốn dĩ, anh đã xua tan được suy nghĩ thật sự sẽ đi dạo chơi hay đi ăn một bữa cơm với đồng nghiệp ở trong đầu.

Nhưng lúc này, dù sao mình cũng đã xin nghỉ phép, gián việc làm bạn với Oa Oa, trong lòng anh có hơi áy náy với cô bé.

Cộng thêm, anh đã nhìn ra, Oa Oa thật sự rất muốn ra ngoài với mình.

Thế là anh suy nghĩ một chút, ý tưởng đột phát, nói: "Nếu như đeo mặt nạ lên cho cô bé, có thể dạo phố giống với người bình thường được hay không?"

"E rằng không được..."

Trần Tinh nghe thấy, chậm rãi trả lời: "Cách mà anh nói đã có rất nhiều nhắc đến, thậm chí họ còn từng thiết kế mấy loại mặt nạ riêng cho Oa Oa, hoặc là khăn mặt đặc chế quấn chặt lấy gương mặt...., nhưng sau khi quan sát đã phát hiện, làn da của Oa Oa rất mềm, hơn nữa cô bé lại có chứng sợ hãi giam cầm nhất định, cho nên đeo mặt nạ lên đối với cô bé mà nói, là một chuyện vô cùng đau khổ."

"Dùng dù che khuất mặt, đã là cực hạn của cô bé rồi."

"Nếu như vậy..."

Nhất thời, Lục Tân cũng không biết nên trả lời như thế nào, đây đúng là một chuyện rất khó xử lý.

Anh quay đầu nhìn Oa Oa một chút, bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.

Oa Oa đứng bên cạnh anh một hồi, bỗng nhiên giống như nghe hiểu gì đó, biểu cảm hơi không vui, yên lặng đi ra ngoài.

Lục Tân nhìn bóng lưng của cô bé, trong lòng sinh ra một cảm giác không đành lòng.

Nhưng vào lúc này, anh cũng không có cách nào...

... Chỉ là, suy nghĩ vẫn chưa trôi qua, anh đã thấy Oa Oa đi vào phòng vệ sinh, sau đó nhanh chóng đi ra.

Cô bé cầm một cái khăn tắm bao quanh đầu mình, chỉ chừa lại hai mắt ra ngoài.

Cặp mắt kia nhìn anh vui vẻ cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Sao thế?"

Trần Tinh ở đầu bên kia điện thoại thấy Lục Tân giữ yên lặng, hơi lo lắng hỏi thăm.

Lục Tân nhìn Oa Oa, một lát sau nhịn không được mới bật cười, cười rất vui vẻ.

"Con bé bọc đầu mình lại thành bánh chưng rồi..."

Lục Tân cười trả lời, sau đó hướng nói vào điện thoại với Trần Tinh: "Tôi vẫn nên đưa con bé ra ngoài chơi một chút thôi."

Trần Tinh trong kênh cũng trầm mặc một chút, cười nói: "Để tôi sắp xếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận