Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 309: Suy nghĩ thật bẩn thỉu (2)

"Sột soạt..."

Khi em trai và em gái của Tiêu Viễn ồn ào xông vào, Tiêu Viễn hiển nhiên đang ăn dở giữa chừng.

Anh ta ăn càng nhiều, sự cám dỗ càng mạnh, ham muốn tích tụ sẽ càng mạnh, mà không thể từ chối.

Mà khi em trai và em gái chạy đến bên cạnh anh ta, anh ta rõ ràng là sững sờ trong chốc lát, biểu diễn không có thật cũng đột ngột dừng lại.

Vô thức hít mũi một cái, cả khuôn mặt anh ta bỗng trở nên cuồng nhiệt lạ thường.

"Xẹt!"

Anh ta dùng sức kéo đứa bé trai vào lòng và cắn mạnh.

Mặc dù cậu bé bị kéo hơi đau, nhưng còn tưởng rằng anh trai đang đùa giỡn với mình như mọi khi, nên nhắm mắt lại cười.

Cô bé thì ôm lấy cánh tay anh trai, thấy anh chỉ ôm cậu bé chứ không ôm mình, có chút ghen tị.

Lục Tân từ trên ghế đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Viễn, đưa tay bóp cằm anh ta.

Tuy rằng lúc này chỉ có thể mượn năng lực của em gái, nhưng động tác của anh cũng nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều.

Trong khi đưa tay bóp cằm Tiêu Viễn, tay còn lại đã lần mò xuống, từ giữa hai cánh tay Tiêu Viễn đang ôm chặt lấy cậu bé từ một góc độ khéo léo nâng cậu bé lên, sau đó thuận tay ném ra ngoài... ném sang vị trí gối đầu giường.

Đồng thời, anh móc chân, mở tủ quần áo bên cạnh rồi thuận thế dùng chân đẩy bé gái vào tủ.

Tiêu Viễn cảm thấy hơi thở của em trai và em gái rời khỏi mình, tức giận đứng dậy, lao về phía tủ.

Lục Tân hơi ngả người về phía sau, đồng thời vừa đá chân, Tiêu Viễn đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Sau đó Lục Tân nhấc chân giẫm lên phần dưới xương sống của anh ta, khiến anh ta dù cố gắng hết sức cũng không thể gượng dậy được.

"Oa…"

Cho đến lúc này, hai đứa trẻ mới phản ứng lại và khóc lên một tiếng "oa".

Ngoài phòng, nữ thư ký ở hành lang hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy. Nhìn thấy cảnh Lục Tân ném đứa nhỏ ra, lại giẫm lên Tiêu Viễn dưới chân, cô ta nhất thời hoảng sợ sải bước trên giày cao gót chạy tới, hét lên:

"Anh làm gì vậy?"

"Bảo vệ, bảo vệ mau tới..."

Cô ta cũng thuộc tuýp người gan dạ, vừa chạy vào, vừa tiện tay nhặt lấy cái gạt tàn thuốc ở cạnh cửa.

Lục Tân cau mày, thò tay vào trong túi.

Trước khi cô ta đập chiếc gạt tàn thuốc tới, Lục Tân đã móc khẩu súng ra và chĩa vào mặt cô ta.

Nữ thư ký kinh hãi, sự tồn tại của khẩu súng này vượt ngoài dự liệu của cô ta.

Người này không phải là nhân viên quèn dưới chi nhánh của công ty sao?

Làm sao lại có súng?

Cũng ngay lúc này, trong hành lang đã có ba, bốn nhân viên bảo vệ cao to sải bước xông tới.

Họ vốn là vệ sĩ của Tiêu Viễn, vẫn luôn ở trong một căn phòng nào đó trên tầng này.

Vì vậy, khi tiếng hét của nữ thư ký vang lên, họ đã lập tức xuất hiện, nhất là khi nhìn thấy Lục Tân đang giẫm lên phó chủ tịch Tiêu trên mặt đất, thì càng kinh hãi, vừa chạy tới vừa lấy gậy cao su ra, mặt lộ vẻ hung hãn.

Dưới chân, Tiêu Viễn mắt đỏ hoe, dùng hết sức kéo cánh cửa tủ.

Cánh cửa tủ đã bị anh ta mở ra, ngay phía trước tay anh ta chưa đầy mười xăng-ti-mét, chính là cô bé đang sợ hãi.

Các vệ sĩ chạy càng lúc càng nhanh, ngay tức khắc xông vào phòng.

Lục Tân hơi nhíu mày, tình hình lúc này rất căng thẳng.

Nếu đám vệ sĩ này xông vào, Lục Tân không thể đảm bảo mình có thể giải quyết hết bọn họ và đồng thời vẫn không bị ảnh hưởng; chỉ với một chân có thể khống chế Tiêu Viễn tới làm hại cô bé trước mặt dưới tình huống không bị thương đến anh ta.

Trong thời gian ngắn lại không giải thích rõ được.

Nếu là lúc bình thường, anh có thể có chút cáu kỉnh, nhưng bây giờ, anh đang ở trong tình trạng mượn "tầm nhìn của mẹ", ở một mức độ nào đó, khi mượn năng lực của mẹ, anh cũng tỏ ra bình tĩnh hơn bình thường, nên thay vào đó, anh nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Nữ thư ký trước mặt cuối cùng cũng có phản ứng vào lúc này, dường như vẻ mặt ôn nhu của Lục Tân khiến cô ta bớt căng thẳng.

Trên mặt lộ ra vẻ đe dọa, cô ta mở miệng hét lên: "Sao anh dám..."

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết lời, Lục Tân đột nhiên cười liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: "Là cô đưa thẻ mở cửa phòng cho chúng sao?"

Cô thư ký hơi sửng sốt khi bị câu nói này của anh nói trúng.

Sau đó chỉ thấy Lục Tân lắc đầu với cô ta, như nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô ta: "Ghen sao?"

"Suy nghĩ của cô thật bẩn thỉu..."

Khi anh nói, họng súng di chuyển xuống, đồng thời kéo cò súng.

"Đùng!"

Phát đạn vào chân cô thư ký.

Tiếng vang dữ dội cực kỳ chói tai trong không gian chật hẹp này, khiến tất cả mọi người đều phải giật mình.

Hai đứa trẻ bị tiếng súng này dọa sợ đơ người và đột nhiên ngừng la hét.

Vẻ mặt giận dữ và chửi bới vừa chồng chất trên gương mặt nữ thư ký lập tức biến mất sạch sẽ.

Tên vệ sĩ vừa chạy tới cửa đã sợ đến mức lảo đảo, lộn một vòng lao thẳng về phía hai bên cửa phòng.

Mọi thứ đã được xử lý hoàn hảo.

Sau khi làm xong những chuyện này, Lục Tân mới cúi đầu xuống và nhìn Tiêu Viễn trên mặt đất.

Như thể bị kinh động bởi tiếng súng vừa rồi, Tiêu Viễn đang cố gắng vùng vẫy, đã ngừng vùng vẫy.

"Sự việc đã bị gián đoạn?"

Lục Tân lộ ra vẻ không hài lòng.

Cũng ngay lúc này, sau lưng Tiêu Viễn đột nhiên mọc dài ra một bàn tay trắng nhợt nhạt.

Bàn tay trắng nhợt nhạt đó hiện ra một cách lạ thường và kỳ lạ, trực tiếp duỗi ra từ sau lưng anh ta, nắm lấy bắp chân của bản thân.

Cùng lúc đó, Lục Tân cảm thấy ý thức nhanh chóng giảm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận