Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1458: Cùng Cực – Người trộm lửa (1)

Sau khi nhìn mọi người trong nhà, Lục Tân đi về phía trước, bước từng bước đến gần nhà thờ.

So sánh với thị trấn vừa điên cuồng vừa bạo lực kia, nhà thờ lạnh lẽo này lại tỏ ra yên tĩnh đến lạ thường. Đây có lẽ là nơi duy nhất không còn có người nào còn sống. Vậy nhưng, lúc đến gần nơi này, anh có thể mơ hồ cảm nhận được xung quanh cơ thể của mình đang bị bao vây bởi những u linh và hồn ma vô hình, khoa trương quay tròn quanh cơ thể anh.

Lục Tân thậm chí còn có thể cảm nhận được mặt của bọn chúng đang dán sát vào chóp mũi của mình rồi gào thét, móng tay lướt qua gáy của mình.

Nhưng Lục Tân vẫn giả vờ như không thấy chúng, anh chỉ từ từ đi tới trước nhà thờ, thoáng dừng chân lại, sau đó giơ tay lên…

Để gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Động tác của anh nhẹ nhàng đập lên cánh cửa gỗ xộc xệch đang khép hờ của nhà thờ, lễ phép hỏi:

“Xin hỏi bên trong có ai không?”

Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, tất cả hình bóng hư ảo bỗng nhiên biến mất tăm như thể đã bị dọa sợ.

Vậy nhưng Lục Tân vẫn chỉ bình tĩnh đứng trước cửa nhà thờ.

Tiếng gõ cửa của anh không lớn, giọng điệu hỏi thăm cũng rất nhỏ nhẹ.

Dù sao thì mẹ cũng đã nói, phải tiên lễ hậu binh…

Lúc gõ cửa, anh rõ ràng có thể nhìn thấy cha đã căng thẳng đến phát run cả người, bình thường, dù cho có phải đối mặt với cả một thành phố thì cha cũng vẫn rất bình tĩnh, có thể cắn nuốt toàn bộ thành phố ấy chỉ trong chớp mắt, vậy mà bây giờ, dù chỉ đứng trước một nhà thờ nho nhỏ, cũ nát, yếu ớt đến nỗi nếu như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì nó cũng đổ, ông lại tỏ ra có chút chột dạ.

Bên trong giáo đường, không ai đáp lại.

Vì vậy, sau một hồi yên lặng, Lục Tân mới nhẹ nhàng nâng tay, đẩy cánh cửa nhà thờ ra.

“Két…”

Trục cửa rỉ sét phát ra âm thanh bén nhọn, cơn gió lạnh lẽo lùa vào cửa theo động tác mở ra của Lục Tân.

Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi đi vào nhà thờ.

Anh thấy bên trong giáo đường nho nhỏ này được bày trí rất đơn giản.

Nhà thờ không lớn, chỉ có mười mấy hàng ghế trống rỗng được xếp ngay ngắn bên trong đại sảnh.

Tiến về trước thêm một chút, đập vào mắt anh là một bức tượng thần với nửa thân trên đang chìm trong bóng tối, đầu rũ thấp xuống bên trái, trông như một kẻ tuyệt vọng.

Trong giáo đường dường như không có điện, ở phía dưới tượng thần được đặt vài cây nến màu trắng to ngắn khác nhau đang xếp thành hàng.

Khi gió bên ngoài thổi vào, ngọn lửa trên nến cũng không ngừng chập chờn, khiến ánh sáng rọi khắp xung quanh bị lay động.

Ánh mắt của Lục Tân nhẹ nhàng quét qua, liền trông thấy bên trong giáo đường chỉ có duy nhất một người.

Đó là một người mặc quần áo mục sư, tóc hoa râm, ông đang lẳng lặng ngồi trên hàng ghế dài thứ ba, cúi đầu cầu nguyện.

Sau khi nhìn thấy ông, Lục Tân mới thuận thế nhìn về phía tượng thần trước mặt một chút.

Khi đã quen với ánh sáng trong giáo đường, anh mới thấy rõ hình dáng trên mặt tượng thần…

Không có ngũ quan.

Bất ngờ rằng đó lại là một bức tượng thần không có mặt.

Ở trong giáo đường trống rỗng ấy, một ông lão ăn mặc như mục sư đang lặng lẽ cầu nguyện với một tượng thần không có mặt.

“Quả nhiên là ngươi…”

Lục Tân còn chưa kịp xem nên mở miệng thế nào với vị mục sư cô độc ấy, sau lưng đã vang lên một giọng nói ẩn chứa sự tức giận.

Là cha.

Ông cũng đã bước vào theo Lục Tân, sau đó chợt nhìn thấy bóng lưng của ông lão kia.

Trong lúc nhất thời, trong mắt ông bắn ra hận ý vô cùng kịch liệt.

Bóng người màu đen xung quanh ông lay động điên cuồng như một chiếc áo choàng đang bị gió to thổi bay.

Lục Tân thậm chí còn có thể cảm nhận được nỗi hận ý trên khắp người ông đều chỉ đang điên cuồng nhắm vào ông lão kia.

“Ba mươi năm không gặp, hóa ra ngươi vẫn còn sống…”

“Ban đầu ngươi phản bội ta, đánh lén ta, chiếm đoạt quyền hành của ta, hủy hoại tôn danh của ta, liệu ngươi đã từng nghĩ đến việc ta sẽ tìm tới ngươi chưa?”

Một khi tiếng gầm gừ của cha vang lên, nó không còn có thể kiềm lại được, nỗi tức giận như thể… Như thể đang chửi đổng.

“Cha bị ông ta đánh lén?”

Lục Tân tự động bỏ qua những lời mắng chửi của cha, vậy nhưng vẫn có thể nắm bắt được một vài bí mật có ý nghĩa từ lời của ông.

Điều này khiến anh có chút tò mò, đồng thời cũng thấy rất hứng thú đối với cuộc nói chuyện của cha.

“Đương nhiên là hắn…”

Nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, cha lập tức chuyển sang nhìn anh, nhưng bởi vì quá tức giận, ông thậm chí còn chẳng kịp thay đổi giọng nói, cho dù là đang nói chuyện với Lục Tân thì cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi tức giận và căm hờn: “Chính kẻ đê hèn này là người đã đánh lén ta…”

“Nếu không thì vào năm đó, sao những tên nhân loại kia có thể khiến năng lực của ta bị thương, sao có thể nhốt ta lại…”

“…”

“Ta…”

Tiếng gầm thét chấn động toàn bộ nhà thờ của cha khiến khắp nơi phải run lên lẩy bẩy, cứ như chuẩn bị sụp đổ đến nơi: “Ta vốn là quân vương bóng đêm…”

“Chính vì bị hắn đánh lén mà mới trở thành tù nhân bóng đêm!”

“Quân vương…”

Lục Tân hơi kinh ngạc, trước kia không biết, không ngờ là trong danh hiệu này còn ẩn chứa nhiều bí mật vi diệu đến vậy.

Dùng bóng đêm làm tên, dùng quân vương để từng gọi chính mình, rốt cuộc trước kia cha từng là người thế nào?

Chẳng qua, nếu đã là người hùng mạnh như thế thì tại sao còn bị đánh lén, đoạt mất tôn danh, trở thành tù nhân?

Đổi một góc nhìn khác, vị mục sư có thể đánh lén cha này lại đã là người như thế nào?

“Không ngờ rằng ngươi lại trốn ở chỗ này…”

Cũng chỉ vào lúc Lục Tân đang cảm thấy tò mò, mẹ mới khẽ thở dài một tiếng, bước vào nhà thờ.

Nhìn về phía ông lão đang hướng mặt về phía tượng thần không mặt, sắc mặt bà hơi có vẻ chua xót, một lát sau, bà mới nhẹ giọng nói:

“Năm đó khi chúng ta tới đây, ông hẳn là người đầu tiên nhận thức được về thân phận của mình, đồng thời cũng là người đầu tiên biết mình phải làm gì, chúng tôi cũng nghĩ rằng ông sẽ là vị Cùng Cực có ảnh hưởng lớn nhất đối với thực tế, thậm chí còn có thể đăng lâm ngai vàng…”

“Nhưng không ngờ rằng, ông lại trốn ở đây, trở thành bộ dạng như bây giờ…”

Lục Tân hơi tò mò nhìn về phía mẹ.

Từ những lời mẹ nói, hình như anh đã nghe được rất nhiều thứ liên quan đến chuyện quá khứ.

“Ài…”

Lúc này, ông lão vốn vẫn không hề có chút phản ứng khi nghe cha mắng chửi điên cuồng lại bỗng nhiên thở dài một tiếng sau khi nghe thấy lời của mẹ, sau đó, ông từ từ quay người lại: “Trốn ở đây có lẽ là việc duy nhất giúp tôi thấy rằng bản thân không làm sai.”

“Sao?”

Lúc nhìn thấy mặt của ông lão, trong lòng Lục Tân không khỏi hơi giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận