Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 369: Nhiệm vụ xử lý bắt đầu

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ cứ nhìn những người này nổi điên hay sao?”

Trước khi bộ phân tích thông tin đưa ra kết quả cho bọn họ, sự hỗn loạn trong toàn bộ thành phố đều đang rơi vào một tình cảnh khó có thể ngăn chặn.

Ở xung quanh khu cách ly, không biết có bao nhiêu người bị hình ảnh điên cuồng trước mắt chọc cho da đầu tê dại.

Mấy người giống như nổi điên lao ra bên ngoài khu cách ly, lúc này dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Ở trong ánh mắt của người thường, trên mặt bọn họ hoặc là lộ ra vẻ điên cuồng, hoặc là âm hiểm, giống như hoàn toàn không màng đến tính mạng của mình mà lao về phía trước, cũng không sợ những chiến sĩ vũ trang cầm súng ống trong tay ở bên ngoài, cùng với đồng bạn liên tục bị đạn bắn gục.

Mà ở trong mắt Lục Tân, những người này đều là quái vật.

Anh đã lấy ra khẩu súng lục của mình, mượn năng lực của em gái, bắn gục mấy tên quái vật vọt ra ngoài.

Chỉ tiếc rằng lúc này, so với toàn bộ khu cách ly đang điên cuồng thì sức lực của mình lại quá yếu ớt.

Kiểu nhỏ yếu này không phải trên sức mạnh, mà là trên số lượng, giống như đối mặt với đàn kiến.

Mà đối với toàn bộ trung tâm thành phố, những người từ nhiều nơi vọt tới đây, chạy về phía khách sạn Đông Hải, càng có chút lực bất tòng tâm.

Loại hỗn loạn này một khi đã bắt đầu, sẽ cho người ta một cảm giác không có cách nào ngăn cản.

Lúc này, trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Đối mặt với sự kiện lây nhiễm đặc thù với quy mô và đột ngột như thế, giết chóc luôn luôn không phải là cách xử lý tốt nhất.

Hơn nữa, thường sẽ dẫn đến một số biến số không cần thiết bởi vì giết chóc.

Bởi vậy, trước khi tìm ra chuỗi logic cơ bản của những vụ lây nhiễm này, bọn họ có thể làm chính là ổn định tình hình.

Mấu chốt thắng bại, nằm nhiều hơn ở sự chuẩn bị thông thường cùng với nắm vững phân tích các tài liệu về mọi mặt.

Trên không trung, vầng trăng đỏ càng lúc càng lớn, dường như cũng kéo gần khoảng cách với mặt đất.

Vốn ngày này không phải là thời điểm trăng tròn, nhưng trên mặt trăng thiếu mất một khối kia, giống như đang được lấp đầy.

Ánh trăng trong mắt mọi người đang càng ngày càng đầy.

Vào lúc này, Thanh Cảng thật sự giống như biến thành Quỷ Vực, hỗn loạn cùng khủng hoảng tạo ra nhạc dạo cho cô.

Phía sau khách sạn Đông Hải, quái vật áo choàng đỏ kia nhìn xuống thành chính của Thanh Cảng, cũng cho người ta cảm giác như đang sống lại.

Nó dường như hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng Thanh Cảng.

Cũng vào lúc này, không biết có bao nhiêu dân chúng ở Thanh Cảng đang hoảng loạn ngẩng đầu lên, sau đó cả người cứng đờ.

Bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng quái vật tinh thần áo choàng đỏ kia.

Đối với vô số người, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng chân chính của quái vật tinh thần.

Mà đánh thẳng vào thị giác khiến cho vô số người sinh ra khủng hoảng cực độ trong lòng, thậm chí muốn quỳ xuống bái lạy về hướng kia.

Thân thể cao lớn như vậy, hình ảnh mang lại tác động sâu sắc đến tâm lý của con người, khiến cho người ta nghĩ tới một chuyện:

Thần giáng lâm!

Bên cạnh khu cách ly, chiến sĩ vũ trang đang giúp đỡ kéo đường phong tỏa, Lục Tân thỉnh thoảng bắn ra hai phát súng, cố gắng ngăn cản những người đột biến đó đến gần đường phong tỏa cũng bị ảnh hưởng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía con quái vật tinh thần kia, cảm giác có chút khó chịu.

Ở bên cạnh anh, Oa Oa không biết từ khi nào đã bu lại, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn về phía quái vật tinh thần kia.

Lục Tân nhíu mày, cô bé cũng nhíu mày.

Lục Tân không phát hiện biểu tình khó chịu trên mặt của chính mình, cô bé cũng làm theo vẻ mặt này của anh.

Hai người bọn họ yên lặng nhìn quái vật tinh thần kia.

Còn hơi nghiêng đầu với biên độ nhỏ.

Rất khó diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, giống như cảm giác tuy không thù không oán, nhưng lại không thể ôm thiện ý, trong lòng Lục Tân có cảm giác rõ ràng không thích đối phương, nhưng cũng có thể chắc chắn rằng bây giờ mình có chút không nhìn ra đối phương, trên người con quái vật tinh thần áo choàng đỏ đó phát ra dao động tinh thần, khiến trong lòng anh cảm thấy chán ghét lại không kiên nhẫn…

Nhưng sự đáng sợ của đối phương cũng khiến trong lòng anh cảm thấy có chút cảnh giác.

Hai loại cảm xúc khác nhau xuất hiện ở trên người của Lục Tân, bên cạnh khu cách ly, các người đột biến điên cuồng đến gần, khiến cho đường phong tỏa áp lực cực lớn, mà quái vật tinh thần áo choàng đỏ ở nơi xa, lại giống như đang đẩy sự điên cuồng của chúng nó lên một mức độ cao hơn.

“Mọi người nghe lệnh.”

Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên trong kênh vang lên âm thanh bình tĩnh, lại có lực độ của Trần Tinh.

Trong âm thanh này không giấu được sự nhẹ nhõm.

“Bộ phân tích thông tin đã đưa ra đề nghị hành động, hiện tại chính thức bắt đầu công tác dọn dẹp.”

Cô ta giống như đã nhận được mệnh lệnh liên quan, trong giọng nói không còn nửa điểm do dự, lớn tiếng nói: “Nhân viên phong tỏa ngoài khu cách ly chú ý, toàn bộ lui về phía sau 30 mét, đồng thời kiểm tra đo lường mũ giáp phòng hộ, mở ra chế độ nhiễu loạn tầm nhìn, chờ bước tiếp theo của mệnh lệnh.”

“Toàn thể thành viên của đội hành động đặc biệt, tiến vào kênh chờ mệnh lệnh, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ xử lý.”

“Xoạt!”

Khi nghe Trần Tinh nói, Lục Tân lập tức lấy camera từ trong túi ra, đeo ở trước ngực, cùng lúc đó, anh vẫn luôn mở ra kênh, trải qua một chút tạp âm của dòng điện, chợt có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Nhóm phân tích thông tin truy cập.”

“Đơn binh tiên sinh, có ở đây không?”

“Tôi đây.”

Lục Tân nghe thấy âm thanh này, trong lòng không khỏi dừng một chút, mới phản ứng lại.

Vội nhẹ giọng trả lời, trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút phức tạp.

Oa Oa đứng ở bên cạnh anh, giống như cũng nhận ra cảm xúc của Lục Tân thay đổi, quay đầu nhìn anh một cái.

Lục Thanh theo bản năng nghiêng thân, cách Oa Oa xa chút, tay bưng kín tai nghe.

Ở trong kênh, giọng nói của Hàn Băng cũng thoáng trầm mặc một chút, sau đó cười nói: “Chào buổi tối, đơn binh tiên sinh.”

“Cũng chào buổi tối cô…”

Lục Tân có chút cứng ngắc trả lời một câu, lại không nhịn được nói: “Cuộc họp lần này…”

“Tôi biết…”

Hàn Băng mỉm cười cắt ngang lời anh nói, giọng nhẹ nhàng nói: “Đơn binh tiên sinh được giao cho một nhiệm vụ quan trọng tạm thời, cho nên không thể gặp mặt, thật tiếc. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta phải giải quyết chính là cuộc tập kính lây nhiễm tinh thần được Hải Thần Quốc khởi xướng, chờ đến khi chuyện này kết thúc, hy vọng tôi sẽ có cơ hội mời đơn binh tiên sinh ăn một bữa cơm, dù sao đang ở thành chính mà…”

“Tôi ít nhiều cũng muốn cố gắng để nhận chút lễ nghĩa của chủ địa bàn là anh đấy!”

Hàn Băng nói xong, lập tức khiến tâm tình của Lục Tân trở nên nhẹ nhõm.

Anh gật đầu, cười nói: “Được.”

Cảm giác được cảm xúc của Lục Tân tốt lên, Oa Oa ở một bên cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt theo.

“Chuyện ôn chuyện gặp đồng nghiệp mời khách ăn cơm vẫn nên để một lát rồi nói sau!”

Tuy Hàn Băng online, sắp thay thế Trần Tinh hỗ trợ phân tích với Lục Tân, nhưng Trần Tinh vẫn chưa rời khỏi kênh này.

Cho nên, cô ta đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại của Lục Tân và Hàn Băng.

Sau khi cô ta sắp xếp hết một loạt nhiệm vụ công việc, giọng nói lập tức vang lên ở trong kênh:

“Đơn binh, bây giờ tôi cần anh thực hiện một nhiệm vụ.”

Lục Tân lập tức gật đầu, điều chỉnh tốt trạng thái, nói: “Được.”

Anh biết Thanh Cảng đang gặp phải một cuộc tập kích lây nhiễm đặc biệt đáng sợ, cũng biết dọn dẹp những vụ lây nhiễm này chính là công việc của mình.

Đặc biệt là ở bên cạnh khu cách ly, những người đột biến đó đều đã trở nên cực kỳ điên cuồng vào lúc này.

Nổ súng vừa rồi, thật ra chỉ đang làm tốc độ của bọn họ chậm lại ở một mức độ nhất định mà thôi.

Sở dĩ đến lúc này mà bọn họ vẫn chưa lao ra khỏi khu cách ly, là bởi vì chúng nó đang cắn nuốt lẫn nhau, chính mình kéo chân chính mình.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn đã vọt tới bên cạnh khu cách ly.

Bất luận như thế nào, đều đã tới lúc phải ra tay.

Sau đó anh lại nghe thấy Trần Tinh trong kênh nói: “Nhiệm vụ của anh là: Thỉnh cầu Oa Oa ra tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận