Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1349: Sức mạnh xét xử (1)

Bầu không khí trở nên kìm nén mà yên lặng.

Lục Tân nhìn cô giáo Tiểu Lộc yên tĩnh mà cố chấp bên kia, trái tim không khỏi nhói lên.

Anh lo lắng mà nhìn vào ánh mắt của cô giáo Tiểu Lộc, nhìn vào những con số kia, ước chừng phải đến ba mươi phút sau mới dần chậm lại.

Lại khôi phục về tốc độ đếm ngược trước đó.

Vào giờ phút này, trong lòng anh tràn ngập cảm giác vô lực một cách sâu sách, cùng với cảm giác quỷ dị đến tột cùng.

Cô giáo Tiểu Lộc cũng giống như anh, luôn trong trạng thái trầm mặc, thật lâu cũng không hề lên tiếng.

Lục Tân có thể nhìn thấy rất rõ ràng, rằng cô giáo Tiểu Lộc đang nói dối, anh thậm chí có chút không thể nào hiểu được, tại sao cô ấy phải dối gạt anh cơ chứ?

Cũng là một trong những đứa trẻ được lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cô ấy hẳn là biết tính nghiêm trọng của ô nhiễm tinh thần mới đúng.

Loại cảm giác bị ngăn cách ở bên ngoài này khiến cho Lục Tâm cảm thấy bất mãn, lại có chút mất mát.

Lúc này đột nhiên rầm một tiếng, một trái bóng được đá tới, chợt có bốn năm nhóc con còn chưa chơi đủ vọt tới đó, vốn là muốn ngoắc tay từ xa, để Lục Tân đá trái bóng lại cho chúng nó, nhưng khi tất cả nhìn thấy biểu cảm của Lục Tân, cả đám người nhất thời đều thấy cả kinh.

Bọn chúng vội vàng đi tới đó, ôm lấy trái bóng rồi chạy mất.

Cô giáo Tiểu Lục và Lục Tân cũng bị nốt nhạc đệm này làm cho bừng tỉnh, khe khẽ thở dài một hơi.

“Em rời đi trước, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Lục Tân mang theo vô số những nghi vấn tích tụ trong lòng, bỗng nhiên nhẹ nhàng hắng giọng một cái, cười nói.

Cô giáo Tiểu Lộc cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, cô ấy chợt cúi đầu, nhẹ nhàng gật một cái.

Lục Tân cũng không tiếp tục tra hỏi cô ấy nữa, dường như khiến cho cô ấy cảm thấy một loại cảm giác ung dung hơn rất nhiều.

Nhìn biểu cảm của cô ấy, Lục Tân thở dài, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô ấy lau tay, sau đó bản thân thì quay người rời đi.

Khi đi qua trạm an ninh, ông lão lớn tuổi trong đó lo lắng mà nhìn về phía Lục Tân.

Khi Lục Tân sắp đi qua cánh cổng sắt lớn, ông ấy bỗng nhiên hạ thấp giọng xuống, nói nhanh: “Cái người trước kia, số Tám… rất nhiều lần…”

“Lúc cậu ta đến chỗ này, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta, thế nhưng vào ngày thứ hai cậu ta tới đây, tới ngày trước khi cậu trở về ấy, cậu ta… Cậu ta đã nói chuyện một mình với Tiểu Lộc một lần, ngay tại phòng làm việc ở tầng ba thôi, thời gian nói chuyện khoảng chừng mười phút, cũng là mười phút duy nhất mà tôi vắng mặt.”

Lục Tân nghe thấy thế, anh hơi dậm chân một cái, chân mày đã nhíu lại.

Người bảo vệ già nói: “Tôi biết cậu muốn nói điều gì, bình thường tôi cũng không để cho người khác cơ hội làm cô bé tổn thương…”

“Thế nhưng mà, là cô bé cứ luôn kiên trì muốn tôi tránh đi một lát…”

Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, sau đó tiếp tục đi ra ngoài, chẳng qua là những điều nghi vấn trong lòng anh lại ngày một nhiều hơn.

Nói chuyện với số Tám vào lúc không có ai ở đó, là cô giáo Tiểu Lộc tự nguyện sao?

Vậy thì vấn đề hiện tại trên người cô giáo Tiểu Lộc kia…

Đầu tiên cứ đi thẳng đến chỗ chiếc xe còn đang chờ bên này, Lục Tân ngồi ở trên ghế sau, trầm mặc gật đầu với tài xế lái xe một cái, sau đó cứ thế để cho người đó chở mình đi tới tòa nhà cũ Trăng Máu, ban đầu, Lục Tân không hề mở miệng nói chuyện, cũng chỉ rơi vào suy tư…

Qua một hồi lâu sau, anh mới bỗng nhiên lên tiếng: “Mẹ cảm thấy đó là cái gì?”

Tài xế đang ngồi phía trước hơi ngẩn ra, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn từ kính chiếc hậu mà phát hiện ra Lục Tân cũng không hề nhìn về phía mình.

Anh đang nhìn về phía một vị trí khác còn lại ở ghế sau, hơn nữa còn mang ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Bàn tay đang cầm lái của tài xế lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng ngậm chặt mồm miệng lại, chỉ một lòng nhìn về con đường trước mặt.

“Cô ấy quả thật đã bị người ta dấu hiệu.”

Mẹ anh nhẹ giọng mở miệng: “Con cũng có thể hiểu là, cô ấy đã bị lây nhiễm rồi.”

“Loại lây nhiễm này, cũng không giống như là những ô nhiễm thông thường, sẽ dùng logic và nguyên tắc của riêng nó mà nuốt chửng ý thức của con người một cách nhanh nhất. Thay vào đó, nó được một ý chí nào đó chia thành các điểm nhỏ cố định. Hiện tại cô ấy đang ở trong trạng thái lây nhiễm nhẹ, thế nhưng đã bị sức mạnh nào đó phong tỏa lại, chờ đến một thời cơ nào đó thích hợp mới bùng nổ, cũng có thể nói là, triệt để lún sâu và trong sự ô nhiễm…”

Lục Tân nhíu mày lại, chuyện này cũng giống như những gì anh đã phỏng đoán trước đó.

Vừa rồi lúc còn ở trong trường tiểu học, bản thân anh cũng là vì nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa chờ mình cho nên mới quyết định tạm thời rời đi.

Tất nhiên khi nhìn thấy cô giáo Tiểu Lộc không chịu phối hợp trả lời câu hỏi của mình, trong lòng anh thực sự có chút căm tức, thế nhưng rất nhanh sau đó anh đã ý thức được một vấn đề, cô giáo Tiểu Lộc tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, cũng không phải là người không có chút tri thức nào về ô nhiễm tinh thần.

Cho nên, cô ấy không trả lời vấn đề của anh, nhất định là có lý do.

Bản thân anh cũng không thể miễn cưỡng cô ấy nói ra điều gì cả, nếu không, sẽ chỉ tăng thêm mức độ ô nhiễm của cô ấy thôi…

Biểu tượng đếm ngược trong mắt cô ấy cũng chính là một trong những dấu hiệu của ô nhiễm.

“Cho nên, loại dấu hiệu này, hay có thể nói là loại liên kết này, mẹ có thể cắt đứt hay không?”

Anh thử dò hỏi mẹ mình.

Đây là nguyên nhân thứ hai để anh quyết định rời đi trước, anh hy vọng mẹ có thể giúp đỡ được mình.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, mẹ anh trầm mặc một hồi, rồi nói: “Mẹ không giúp được cô ấy.”

“Gì cơ?”

Bên trong giọng nói của cô ấy, ít nhiều có chút khó mà tin nổi: “Mẹ rõ ràng có thể cắt đứt hết tất cả mọi thứ mà…”

“Mẹ đúng là có thể cắt đứt, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ có thể giúp được cô ấy.”

Mẹ anh khe khẽ thở dài, nói: “Loại ô nhiễm này, vốn dĩ chính là tương hỗ lẫn nhau, hiện tại chính cô ấy cũng là một loại ô nhiễm rồi.”

“Nếu như mẹ cứ cường ép giúp cô ấy cắt đứt, vậy tinh thần của cô ấy cũng sẽ phải chịu sự tổn thương, không còn là cô ấy của ban đầu nữa, con hiểu không?”

“Huống chi, đối mặt với sức mạnh xét xử, nếu như chỉ làm trên phương diện cắt đứt mối liên hệ, vậy thì không đủ…”

“Xét xử?”

Lục Tân chính xác bắt được một chữ mà anh không hiểu lắm trong lời nói của mẹ.

“Đúng vậy.”

Mẹ anh khẽ gật đầu, nói: “Không phải con đã từng nhìn thấy quá trình hành hình của người bạn kia của con rồi hay sao?”

“Sức mạnh của cậu ta, chính là năng lực thuộc về tổ hợp xét xử.”

“Chính là cái người cầm kiếm trong mười ba chung cực ấy…”

Trong chớp mắt ấy Lục Tân như đã ngộ ra được điều gì, anh hơi hơi rơi vào sự trầm tư, một lát sau mới tiếp tục mở miệng nói: “Nó cũng là kẻ địch của chúng ta sao?”

“Người cầm kiếm là một kẻ tự xưng bản thân là người công chính.”

Mẹ anh khẽ gật đầu một cái, nói: “Cho nên cho tới bây giờ gã chưa từng coi bất cứ ai là kẻ địch cả.”

“Dĩ nhiên con cũng có thể hiểu là, ở trong tiềm thức của gã ta, bắt cứ kẻ nào cũng là kẻ địch của gã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận