Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 976: Đây mới gọi là khơi mào gây chuyện (1)

“Ba trăm vạn liên minh tệ đó...”

“Phải là người gì mới có giá ba trăm vạn?”

“Đám cảnh sát đi vào khách sạn kia, có phải ba trăm vạn đang ở trong khách sạn đó hay không?”

Trong lúc Hàn Băng đưa ra quyết định, thì bên ngoài khách sạn, cả thành phố vệ tinh 3 đã càng lúc càng cuồng nhiệt.

Ban đầu, một cái tin tức truy nã treo giải thưởng được phát trên ti vi cũng không thể gây ra được động tĩnh lớn vậy, nhưng mà, bởi vì mọi người trong thành phố không thể nào ngủ được, lòng dạ nóng như lửa đốt, người đang rảnh thì càng rảnh hơn, vì thế họ cần tìm chút việc để làm.

Nếu một người chú ý đến truy nã treo giải thưởng kia thì không phải chuyện gì to tát.

Khi hai người chú ý đến truy nã treo giải thưởng thì cũng không phải chuyện gì quá thú vị.

Nhưng mà, khi càng lúc càng có nhiều người bắt đầu chú ý đến sự kiện này, bắt đầu sôi nổi thảo luận về nó thì sức hút của nó bắt đầu tăng lên, càng lúc càng trở nên thú vị, càng vui, giống như biến thành chuyện quan trọng nhất cả thành phố.

Rất nhiều lúc, người truy đuổi vốn không phải vì bản thân, mà là vì khoái cảm khi dung nhập vào quần thể.

“Giành lấy ba trăm vạn…”

Có người hét to rồi vọt ra khỏi nhà, vừa chạy trên đường vừa gào.

“Ha ha ha ba trăm vạn này là của tôi…”

Càng có nhiều người học theo hò hét, đỏ mắt, cười đầy cuồng nhiệt, tụ tập tốp năm tốp ba.

Khi mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú với một thứ gì đó, cho dù nó là một cục đá lót bồn cầu, thì nó cũng biến thành bánh trái thơm ngon vạn người tranh đoạt, hơn nữa có mười vạn người đứng đây chứng minh bản chất của cục đá lót bồn cầu vốn là bánh trái thơm ngon, huống chi thứ hấp dẫn mọi người bây giờ không phải cục đá lót bồn cầu mà là một khoản tiền ba trăm vạn?

Nếu chỉ là một trận điên cuồng không có mục tiêu thì dù có nổ ra thì người ta cũng chỉ hét to kêu gào một thời gian là tan.

Nhưng cố tình mà tất cả mọi người đều đã nhìn thấy giải thưởng truy nã trên ti vi , nhìn thấy xe cảnh sát bật còi inh ỏi chạy đến trước khách sạn này, thì họ đã trước vây sau đổ, còn đảm cảnh sát lại cầm súng trốn phía sau cửa xe, bắt đầu kêu gào hét to với người bên trong khách sạn.

Ít nhất trên đường cái này đang có một đám người điên cuồng, giống như đang tìm cách giải tỏa cảm xúc.

Đôi mắt của họ tỏa sáng, cảm xúc kích động, vọt tới trước khách sạn, khiêu khích nhìn chằm chằm vào khách sạn.

Càng có nhiều người tụ tập đông hơn, càng có nhiều đôi mắt xung huyết tỏa sáng nhìn chằm chằm.

Có vô số người trở nên cuồng nhiệt, giống như bản thân đang hình thành một sức mạnh cực mạnh.

Cuồn cuộn sôi trào mà không bùng nổ, đứng trước cửa khách sạn như thủy triều.

“Đừng nói là…”

Bích Hổ đứng cạnh cửa sổ trên lầu, ở góc màn nhìn xuống, sắc mặt không khỏi trắng bệch, khẽ nói: “Biết rõ những người này chỉ là người bình thường, cho dù cầm súng cũng chẳng uy hiếp được chúng ta, nhưng mà khi nhìn thấy số lượng họ đông đúc như thế, cảm xúc kích động như vậy, lại khiến tôi cảm thấy… Hơi đáng sợ!”

“Chuyện này rất bình thường.”

Hàn Băng thủ thỉ giải thích: “Cho dù dùng phép tính đơn giản nhất cũng có thể tính ra, lượng cấp tinh thần của một người bình thường khoảng hơn mười đơn vị, khi cảm xúc trở nên điên cuồng có thể lên đến mười mấy, thậm chí hai mươi mấy. Mà mười người như vậy thì có thể lên đến một vài trăm, nhiêu đó đã bằng lượng cấp tinh thần mà một người có năng lực giai đoạn một sở hữu. Vậy nếu một trăm, hai trăm người thì sao?”

“Loại tinh thần cuồng nhiệt chống chéo vào nhau vốn là một lượng cấp đáng sợ.”

“Nếu như một mình chống lại lượng cấp tinh thần của cả một thành phố, thì gần như không một người có năng lực nào có thể là đối thủ…”

Cô ấy nói đến đây, bất ngờ quay đầu nhìn Lục Tân, bổ sung thêm: “Không có người có năng lực bình thường nào là đối thủ.”

Bích Hổ là một người rất nhanh trí, lập tức phát hiện ra ánh mắt Hàn Băng, cười nói: “Đúng vậy, người bình thường nào có bản lĩnh này?”

Lục Tân nửa hiểu nửa không liếc nhìn hai người họ, cười đầy xấu hổ…

“Cho nên, điều chúng ta cần làm bây giờ là biến loại sức mạnh này thành của chúng ta…”

Hàn Băng lập tức cướp lời: “Cô Hồng Xà sẽ bảo đảm giai đoạn mấu chốt của kế hoạch này không xảy ra vấn đề, nhưng muốn khơi mào lửa giận của nhiều người như vậy, chỉ bằng sức mạnh của một mình cô ấy thì có hơi mạo hiểm, cho nên anh Bích Hổ, phiền anh rồi…”

Bích Hổ: “?”

Sao đoạn trò chuyện này lại xoay vòng lên người gã rồi?

Gã tỏ vẻ không sao nhìn sang nơi khác, dù thế nào thì gã cũng là phó đội trưởng, đâu có thể để mặc người khác thoải mái sai khiến được?

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên có một bàn tay chạm lên lưng gã.

Cả người Bích Hổ hơi run lên, quay người sang chỗ khác theo bản năng, rồi nhìn thấy Lục Tân đang nhìn mình.

“Tôi cũng cảm thấy, để Bích Hổ đi hỗ trợ làm tôi thấy an tâm hơn nhiều.”

Đón nhận ánh mắt của Bích Hổ, Lục Tân nở nụ cười phúc hậu và vô hại, cực kỳ chân thành: “Đúng không?”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Bích Hổ đứng nghiêm một cái, trả lời to, sau đó lập tức chui qua cửa sổ đi ra ngoài.

“Bích Hổ rất nhiệt tình với công việc, anh xem tâm trạng của anh ta kìa, nôn nóng đến mức không đi cửa chính luôn…”

Lục Tân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Băng, cười nói.

“Là… Đi…”

Hàn Băng miễn cưỡng đồng ý, quay người đi, nhưng đột nhiên phát hiện ra: “Hình như anh đơn binh có gì đó bất thường thì phải…”

“Là chỗ nào...”

“Mẹ kiếp, là ai đang gân cổ la bậy ở chỗ này?”

Vào lúc phía dưới đang điên cuồng đến cực hạn, thậm chí khiến cho người khác có cảm giác nếu không ngăn lại thì đám người điên cuồng bên ngoài sẽ vọt vào trong khách sạn này, thì nghe thấy bên trong khách sạn phát ra một tiếng gào to.

“Ồn ào...”

Từ bên trong khách sạn có bảy tám tên lưu manh cà lơ phất phơ lao ra, sau đó tỏa ra xung quanh hét to.

chỉ thấy trong tay bọn họ cầm theo dao, côn, nghênh ngang hếch cằm đi ra ngoài.

Cho dù người đối diện có lùn hơn mình thì cũng tuyệt đối không cúi đầu, mà cố hết sức ngã người ra đằng sau, cứ một hai phải làm cho mình lùn hơn đối phương, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt ngược nhìn đánh giá đối phương, giống như càng ngước cao thì sức chiến đấu càng mạnh.

Hai người cao to ôm súng và bình xịt bễ nghễ đi đằng trước chính là Dũng Tử và Cường Tử.

Còn phía sau họ chính là Đàn Gia được Hồng Xà ôm cánh tay, dáng đi oai hùng lạnh lùng quét mắt nhìn ra bên ngoài.

“Chuyện này...”

Ngay khi nhìn thấy đám lưu manh hung thần ác sát đi theo sau Đàn Gia vọt ra khỏi khách sạn, khí thế của đám người xem náo nhiệt bên ngoài lập tức hơi chùn xuống.

“Chậc? Đàn Gia ra kìa?”

“Mau qua đó...”

Ở xung quanh, đám lưu manh vừa rồi quanh quẩn qua lại dưới tầng của khách sạn bây giờ đều đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, đột nhiên nhìn thấy Đàn Gia đi ra thì họ lập tức chạy tới, có đám người này gia nhập, nhân số của Đàn Gia lập tức tăng gấp hai ba lần.

Tư thế rất oách, lập tức dọa cho cảnh sát và đám người điên cuồng phía sau hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận