Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1303: Tiêu diệt hết thảy tội nghiệt (1)

Tướng quân núi Tiểu Dã chết.

Khoảnh khắc Hứa Kinh vung thanh kiếm lên, những dụng cụ tra tấn trên người hắn rơi xuống đất.

Lục Tân nhạy bén cảm nhận thấy tính mạng của người này cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng trong sự kết thúc này chẳng những không có bi thương hay tuyệt vọng, trái lại, có cảm giác như một sợi dây cung kéo càng ngày càng căng bỗng nhiên lỏng ra.

Cùng lúc đó, Lục Tân không cảm nhận được sức mạnh tinh thần của hắn tan biến, trái lại, anh cảm thấy một sự biến mất khác thường.

Chính là loại cảm giác bỗng nhiên không nhìn thấy đâu nữa.

Trong tình huống thông thường, khi một người mất, sức mạnh tinh thần của người đó cũng sẽ mất nơi trú ngụ, tan biến khỏi thế giới này.

Trừ phi trải qua biến dị tinh thần, nếu không với lượng cấp tinh thần chỉ có khoảng 10 cái của người bình thường thì hoàn toàn không thể nào lưu lại.

Nhưng sức mạnh tinh thần của tướng quân núi Tiểu Dã không tan biến, chỉ biến mất.

Đây chắc chắn là chuyện do Hứa Kinh làm.

Thậm chí, Lục Tân nảy sinh một phỏng đoán kỳ lạ: “Chẳng lẽ Hứa Kinh muốn giữ tinh thần và ý thức của hắn lại để tiếp tục tra tấn sao?”

Lục Tân im lặng đứng đằng sau, theo dõi hành vi của Hứa Kinh, nhất là thanh kiếm trong tay anh ta.

Sau sự kiện mặt trăng máu, hiếm khi thấy ai sử dụng kiếm.

Cho dù là ở vùng hoang dã, ngoại trừ súng ống, mọi người cần mang thêm theo người một số vũ khí lạnh nhưng hầu hết đều chọn dùng dao găm hoặc đoản đao.

Cùng lắm thì gọt một cây gậy chắc chắn làm thành trường mâu cũng có thể phòng thân.

Nhất là, thanh kiếm này của Hứa Kinh trông giống tác phẩm nghệ thuật hơn một món vũ khí, hoa văn tinh xảo khiến nhìn thôi đã thấy choáng.

Hiện giờ, những hoa văn ấy dính máu nhưng Hứa Kinh thậm chí không định lau sạch nó.

Vừa rồi anh ta lấy thanh kiếm này ra từ chiếc áo vét, có vẻ như bên trong áo vét có một chiếc túi bỏ đồ.

Hiện tại, anh ta lại bỏ thẳng thanh kiếm đẫm máu này vào trong túi áo vét, còn vỗ vỗ.

Dường như cho tới lúc này anh ta mới thấy hơi yên tâm.

Sau đó, anh ta lấy từ va-li xách tay ra một tấm vải trắng, nhặt từng món dụng cụ hành hình rơi từ người tướng quân núi Tiểu Dã xuống.

Cẩn thận lau sạch, mỗi khi lau xong một món, anh ta lập tức bỏ lại nó vào trong va-li xách tay.

Động tác thuần thục, đâu vào đấy, chẳng bao lâu sau chúng đã được cất vào hết.

Từng món đồ một bỏ trong va-li tỏa ra ánh sáng lạnh yếu ớt, trông rất đẹp, có sức hút mê người.

Cất đồ hành hình xong, anh ta làm một chuyện cuối cùng.

Lấy tờ giấy trong tệp tài liệu kia ra, Lục Tân có thể nhìn thấy tờ giấy này cực kỳ dày, chất giấy mềm mịn.

Trên đó là những dòng chữ đẹp mắt phơi bày tội ác của tướng quân núi Tiểu Dã.

Nền của trang giấy có hình một chiếc cân thăng bằng in mờ, cuối trang giấy còn để trống chỗ ký tên của người chấp pháp.

Hứa Kinh lấy bút máy ra, nghiêm túc viết tên mình: Hứa Kinh.

Trang giấy nhẹ nhàng đặt trên thi thể của tướng quân núi Tiểu Dã, nhanh chóng thấm ướt máu tươi, hiện ra một mảng máu lớn.

“Chờ tôi một lát.”

Hứa Kinh dường như đang làm một chuyện gì đó mang nặng tính nghi thức, từng bước từng bước đều hết sức cẩn thận và tập trung.

Sau khi làm xong toàn bộ những chuyện này, anh ta mới xoay người lại, cười với Lục Tân.

Sau đó anh ta lấy ra một bộ đồ để thay cất ở một bên khác của chiếc vali xách tay, đi vào phòng tắm của tướng quân núi Tiểu Dã, chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy róc rách vang lên, thời gian trôi đi rất nhanh, sau khoảng mười phút, anh ta ra khỏi phòng tắm.

Vết máu trên người đã biến mất, anh ta thay một bộ đồ khác.

Nhẹ nhàng thoải mái cười với Lục Tân, anh ta nói: “Xong việc rồi, chúng ta đi thôi nhỉ?”

Lục Tân im lặng đi xuống theo Hứa Kinh, lẳng lặng suy tư.

Anh vừa mới chứng kiến Hứa Kinh biến một người thành một tác phẩm nghệ thuật mang đậm phong cách hậu hiện đại ở ngay trong phòng, nhìn mặt và quần áo dính đầy máu tươi của anh ta, giờ lại nhìn thấy anh ta xách va-li, sạch sẽ khiêm nhường đi trên đường.

Anh ta có phong thái cởi mở, tự nhiên, thậm chí còn mỉm cười gật đầu với người qua đường ở xung quanh.

Có cảm giác tương phản hết sức rõ ràng.

Hứa Kinh là người có năng lực, có điều Lục Tân không dám chắc năng lực của anh ta là gì, bậc mấy.

Nhưng có thể thấy rõ, anh ta đi trong điểm tập trung của núi Tiểu Dã này trong khi vừa giết tướng quân của bọn họ.

Hay phải nói là xét xử tướng quân của bọn họ...

... Dù sao, chỉ mỗi chữ “giết” thôi hoàn toàn không đủ để miêu tả chuyện kinh khủng anh ta vừa làm.

Nhưng trong toàn bộ điểm tập trung, không một ai phát giác ra.

Thậm chí, Lục Tân có cảm giác, năng lực đáng sợ nhất của Hứa Kinh không phải là thứ khả năng kỳ lạ có thể ngang nhiên đột nhập vào trong đám đông sau đó xét xử người khác.

Mà là sự lạnh nhạt hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng của bất kỳ điều gì của anh ta.

Với anh ta, giết một người thực sự chỉ là một công việc thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận