Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1554: Chuyện trong nhà không cần người ngoài nhúng tay vào (2)

Suy nghĩ của anh chưa bao giờ rõ ràng như khoảnh khắc ấy.

Lúc này anh thực sự đã hiểu những thông tin mà mẹ để lại cho mình, cũng đã hòa quyện bên trong những thông tin mà Lục Thiên Minh để lại.

Tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng để cho Lục Tân hiểu thấu tất cả mọi chuyện.

Mới vừa rồi bản thân anh đã chịu sự ảnh hưởng từ ý thức của Lục Thiên Minh, suýt chút nữa đã hoàn toàn bị ô nhiễm.

Từ một vật chứa phong ấn tức giận, biến thành thể ô nhiễm thứ cấp “ban đầu”, hoàn toàn mất đi chính mình.

Những thông tin mà Lục Thiên Minh lưu lại ở ba mươi năm đầu, trong đó có thứ quan trọng, cũng có ý thức của anh ta.

Cũng chính là loại ý thức này đã cộng hưởng với những hạt màu đen trong thân thể của anh mà dẫn lên sức mạnh tinh thần Lục Thiên Minh để lại ở bên trong viện nghiên cứu, truyền đạt thông tin từ ba mươi năm trước cho mình, thế nhưng cái này cũng không thể xem là một phần quà tặng được, nó chẳng qua chỉ là một loại ký sinh về mặt tinh thần mà thôi.

Ý thức của Lục Thiên Minh cũng không phải là để lại cho anh, mà là để lại cho chính anh ta của tương lai.

Thế nhưng bản thân anh lại không phải là anh ta, anh chẳng qua chỉ bị anh ta lây nhiễm, trong lúc nhất thời thoáng chốc đã coi anh ta thành bản thân.

Loại cảm giác quen thuộc đến kỳ quái ấy chẳng qua chỉ là do bản thân mình đang bị ô nhiễm mà thôi.

Sau khi Lục Tân suy nghĩ thấu đáo điểm này, anh bỗng chợt thở ra một hơi thật nhẹ.

Thảo nào trước khi mẹ anh rời đi vẫn luôn muốn dùng hết chút sức lực cuối cùng để bản thân mình nhìn cho rõ.

Cũng khó trách…

Lục Tân “soạt” một cái nghiêng đầu, nhìn về phía vị giáo chủ áo đen đang đứng dưới sự bảo hộ của thiếu nữ tóc trắng dài gần trong gang tấc với mình kia.

Người này sắc mặt lạnh lùng, trong đôi mắt tràn ngập sự khiêu khích, thậm chí còn có sự mong đợi lạnh lẽo, ông ta căn bản không hề sợ hãi lửa giận lúc này của anh, thậm chí còn đang không ngừng khiêu khích anh, giống như ông ta cũng muốn để cho anh hoàn toàn mất khống chế, biến thành thể ô nhiễm thứ cấp ban đầu.

Mà chuyện này rõ ràng chính là cạm bẫy của một người, nhưng vừa rồi anh lại không thể nhìn ra.

Bản thân anh chỉ cho rằng đang phát tiết lửa giận, thế nhưng cũng thiếu chút nữa bị người ta dẫn vào đường cùng, bước vào cái bẫy của người ta.

Đây là bởi vì bọn họ cũng không sợ thể ô nhiễm thứ cấp ban đầu ư?

Có lẽ, người mà dám nói bản thân đã từng giết “Thần” thì hẳn là cũng có sức mạnh đối phó với “ban đầu”.

Cho nên bản thân anh sau khi biến thành thể ô nhiễm thứ cấp sẽ khiến cho bọn có thêm càng nhiều biện pháp đối phó với anh sao?

“Ban đầu” đã chết, chỉ còn lại bản năng hủy diệt.

Cho nên, “ban đầu” cũng chỉ có thể dựa vào bản năng mà bắt lấy cơ hội từ bất cứ một người nào, sống lại trong chính thân thể của anh?

Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.

Lục Tân đứng ở giữa bầy quái vật ở nơi này, phát hiện những thứ mà bản thân có thể lựa chọn quả thực rất ít…

Có điều, may mắn bản thân anh đã có thể dừng cương bên bờ vực.

Mà vào thời điểm Lục Tân mở mắt, nhìn về phía mình, trong đôi mắt của giáo chủ áo đen không giấu nổi nỗi thất vọng vô cùng.

Môi ông ta giật giật, thậm chí còn muốn khiêu khích thêm một chút.

Chỉ tiếc là, dẫu sao ông ta cũng không phải là người giỏi đấu tranh với những suy tính lòng người, cho nên trong lúc nhất thời ông ta cũng không nghĩ ra biện pháp.

“A a…”

Lục Tân nhìn ông ta, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Trong lòng giáo chủ áo đen bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm rất xấu.

“Rào…”

Đối với Lục Tân mà nói, lúc anh đang trong cơn tức giận tột độ, anh thực sự đã đến rất gần với hơi thở của “ban đầu” rồi.

Thậm chí chỉ một chút nữa thôi anh đã hoàn toàn hợp thành một thể với “ban đầu”.

Thế nhưng anh rất may mắn, ở thời khắc quan trọng nhất, giữ được một bước cuối cùng, biết bản thân phải làm gì.

Có thể trong cảm nhận của những người khác mọi chuyện không đơn giản đến như thế.

Trong khoảnh khắc như thế, bọn họ cảm giác toàn bộ không gian xung quanh đều biến thành màu đen.

Có những hơi thở chứa khí tinh thần bén nhọn, từ đầu đến cuối kích thích mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể của bọn họ.

Có những thanh âm mê man điên cuồng không ngừng thay nhau du đãng ở bên tai bọn họ, thậm chí giống như những con sâu chui vào trong óc của bọn họ.

Mỗi một giây đồng hồ trôi qua, thì lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng đi một phần, tựa như rơi xuống vực sâu vô tận vậy.

Nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy những áp lực xung quanh đang biến mất rất nhanh.

Giống như chỉ trong nháy mắt đã từ độ sâu mấy ngàn mét dưới đáy biển mà nổi lên trên mặt nước, thấy được sao sáng đầy trời, cảm nhận được không khí tràn ngập vào phế phổi.

Sau đó khi đôi tai và ánh mắt của bọn họ dần trở nên rõ ràng, bọn họ sẽ nghe được cuộc đối thoại của Lục Tân.

Tất cả mọi người chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tân đang đứng trong khu vực hoang sơ, phía dưới trăng máu.

Anh chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đó, những hạt màu đen trên cơ thể chậm rãi xoay vòng.

Từ trạng thái rúng động cực độ như vừa rồi, trong nháy mắt đã chuyển sang trạng thái lúc này, là loại trạng thái mang theo suy tư trầm lắng.

“Kiên trì?”

Tiến sĩ An đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác vui sướng mãnh liệt đánh sâu vào trong thâm tâm của mình.

Thế nhưng cô ấy vẫn có chút không dám xác định, loại vui sướng mãnh liệt này treo ở trên không trung, cẩn thận không dám thực sự hạ xuống.

Một bên khác, viện trường Tiết lại chợt vung gậy lên quá đầu.

Ông ta vô cùng vui vẻ, chợt ôm một người cũng đang ẩn náu ở đó lên, dùng sức xoa xoa cái đầu đầy tóc đen của người đó.

Khóe miệng của gã hề cũng đồng thời ngoác ra hai bên, hàm răng trắng nõn càng phát ra vẻ âm u.

Cũng vào lúc ấy, có một loại vui sướng đồng thời xuất hiện, gã ta hân hoan mà bắt đầu nhảy múa một cách quỷ dị.

Một cái bên trái, một cái bên phải, giống như là những đứa trẻ vui vẻ.

Đồng thời, bên trong khinh khí cầu mà gã ta vẫn giữ ở trong tay có một viên khí màu đỏ nhẹ nhàng trượt ra, bay về nơi phương xa…

Lục Tân đứng ở dưới trăng máu, dường như một chút tức giận cũng không tồn tại.

Ngay cả giọng nói của anh cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Thật ra thì, mấy người muốn làm cái gì, tôi vốn dĩ không biết.”

“Cho tới giờ phút này, tôi cũng không quá hiểu ý thức duy nhất rốt cuộc là gì, cũng không muốn tìm hiểu.”

“Nhưng nếu mấy người muốn, vậy tôi thu…”

Đồng thời khi nói ra những lời này, anh hơi dừng lại một chút.

Anh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía khu vực hoang sơ đằng kia, nhìn vào đoàn thể có chút mơ hồ dưới ánh sáng của trăng đỏ.

Bọn họ có số lượng lớn như thế, hơn nữa lại bị ý chí của nghiên cứu viên Nhất Đại chèn ép, rất rõ ràng đó là những sinh vật quỷ dị, nhưng lại giống như một chi bộ đội trung thành nhất, từ đầu đến cuối mơ mơ hồ hồ loanh quanh ở trong khu vực xung quanh.

Ngơ ngác dáo dác, lúc nào cũng lộ ra biểu cảm âm u mà tham lam.

Cái nhìn này của Lục Tân về phía bọn chúng hơi trầm ngâm, sau đó anh nâng tay trái của bản thân lên, nhẹ nhàng phất qua một cái.

“Phạch!”

Những hạt màu đen vào thời điểm Lục Tân phất nhẹ một cái cũng nhẹ nhàng rung động.

Một sức mạnh tinh thần vô hình tản ra bên ngoài.

Phía sau lưng Lục Tân, tòa nhà cũ mang dáng vẻ của cung điện đổ nát vừa mới xuất hiện bỗng nhiên đung đưa kịch liệt.

Tầng tầng lớp lớp cát bụi từ mặt đất rung lên, trở lại tòa nhà cũ, sau đó nhấn chìm dáng vẻ của cung điện tàn tạ.

Sau đó tiếng cối sắt và khối xi măng được dung hợp đè ép cũng vang lên, tựa như một cực đất sét, được tạo ra những hình dạng khác nhau.

Cung điện đổ nát lại một lần nữa biến thành dáng vẻ của tòa nhà cũ, không hề bị chia ra.

Ngay cả cái lỗ lớn bị nhuyễn trùng vực sâu phá ra cùng với những người bị nó cắn nuốt hiện tại cũng đã trở lại như cũ.

Bọn họ xuất hiện ở đằng sau cánh cửa sổ tòa nhà.

Càng nhìn, số lượng lại càng nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận