Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 426: Quái con nít (2)

Bà lão ngồi ở đầu giường vẫn im lặng nhìn Lục Tân, không hề nói một lời nào cả.

Lục Tân vừa cười vừa nói: “Không quan trọng, may mà cháu có.”

Vừa nói, anh vừa thuận tay đóng cửa lại, sau đó cúi người ngồi xuống đất, từ trong túi lấy ra một cái ống dài màu đen khoảng mười phân, sau đó nhẹ nhàng vặn một vòng, một tia sáng chói mắt từ từ sáng lên, chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ.

“Rào...”

Lục Tân nghe được trong phòng hình như phát ra tiếng của cái gì đó hoảng sợ nên chạy loạn lên.

“Đừng sợ, cháu điều chỉnh một chút là tốt lên.”

Lục Tân cười giải thích, sau đó lại xoay cái ống đấy một vòng.

Ánh sáng chói mắt từ từ dịu đi, cuối cùng thì biến thành một màu vàng nhạt ấm áp.

Sau đó Lục Tân từ từ kéo một cái nút gì đó trên cây gậy, ánh đèn bắt đầu không tụ lại một chỗ nữa mà tản ra đều khắp mọi nơi, sau khi Lục Tân đặt xuống đất thì nó giống như một cái đèn bàn có lồng chụp.

Đây là một trong những vật liệu mà Hàn Băng tự chuẩn bị cho anh, một chiếc đèn pin đa chức năng do sở Đặc Thanh phát minh.

Đèn sử dụng pin và năng lượng mặt trời, khi sạc đầy có thể duy trì sử dụng ở nguồn điện cường độ cao khoảng hơn ba giờ.

Trên đầu nó có một khe cắm thẻ, sau khi đẩy lên, ánh sáng bị khúc xạ và ngưng tụ lại tạo thành đèn pin.

Đẩy nó xuống là ánh sáng sẽ phát tán ra, tạo thành được một cái đèn bàn.

Trong phòng bây giờ tràn ngập ánh sáng hài hòa, cũng thắp sáng được mọi đồ vật bố trí trong căn phòng.

Lục Tân thấy vị trí bên cửa sổ bên phải lối vào quả nhiên có một chiếc giường lớn.

Trên giường được chất một số chăn gối không biết là có màu đen ngay từ đầu hay là từ màu khác chuyển thành màu đen, dày và ẩm ướt.

Một bà lão với mái tóc rối xù lên, bà mặc một chiếc áo khoác bông đang dựa người vào cửa sổ, im lặng nhìn Lục Tân không cảm xúc.

Lúc này Lục Tân mới biết là có cảm giác còn một ánh mắt khác nữa nhìn anh là từ đâu mà tới.

Trong ngực của bà lão ấy lại đang bế một đứa con nít.

Đứa bé kia nhìn không lớn lắm, cả người co lại rúc vào trong người bà lão.

Lục Tân chỉ nhìn thấy phần đầu của đứa bé bị lộ ra ngoài, khuôn mặt nó rõ ràng là bị biến dạng.

Hai bên má và trán phía bên trái phồng ra kko giống như người bình thường, đôi mắt hình như bị thu nhỏ lại thành một lỗ nhỏ như lỗ kim vì không thích hợp với ánh sáng, ánh mắt đọng lại trông vô cùng quỷ dị, môi trên bị lật lên, lộ ra hàm răng màu đen không đều nhau.

Có một cánh tay của đứa con nít đó cũng bị lộ ra ngoài chăn, trông co co rất mất tự nhiên, hình như là bị co rút.

Lục Tân suy nghĩ một chút, anh cảm thấy đứa con nít này hơi giống với những người bị hội chứng Down mà anh đã đọc được trong tài liệu trước đây.

Lúc đầu, vì để tìm hiểu về lí do tại sao bản thân lại bị nứt, Lục Tân đã từng đọc một số kiến thức về các bệnh tâm thần và các loại bệnh lạ.

Dưới cái nhìn chăm chú của bà lão và đứa con nít, Lục Tân lại nở một nụ cười thân thiện với họ.

Bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Lục Tân, bà lão quay đầu đi nơi khác và nhắm mắt lại, trong khi đứa con nít kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Tân kéo một chiếc ghế nhỏ từ dưới bàn ra, anh ngồi xuống và hỏi: “Nhà có gì ăn không ạ?”

Bà lão vẫn im lặng, giống như là không hề nghe thấy Lục Tân đang nói gì cả.

Đứa con nít vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Lục Tân không thay đổi.

Lục Tân cười một tiếng, nói: “Không quan trọng, may mà cháu cũng có.”

Vừa nói xong, Lục Tân lập tức đi ra khỏi phòng, lấy ra một bọc lớn chứa toàn mì gói từ trong rương, cùng với số thịt bò đóng hộp còn dư lại.

Hộp thịt đã bị mở ra cho nên mùi thịt từ trong bay ra ngoài.

Ngửi thấy mùi thịt thì lỗ mũi đứa con nít đang rúc trong người bà lão ở trên giường bỗng chuyển động, sau đó “vèo” một cái ngay lập tức nhảy xuống từ trên giường.

Tốc độ của đứa con nít đó nhanh đến kinh ngạc, Lục Tân đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ cách giường ít nhất cũng khoảng hai đến ba mét, đứa con nít kia còn phải nhấc chân ra khỏi người nữa nhưng mà chỉ trong nháy mắt thôi đã đi đến trước mặt Lục Tân rồi sau đó giật lấy hộp thịt.

“Bụp!”

Lục Tân giơ tay ra nhưng mà chỉ chụp lại được không khí.

Khi mà anh đưa tay ra thì đứa con nít đó đã ôm hộp thịt quay trở lại trên giường rồi.

“Không sao cả.”

Tay của Lục Tân vẫn để ở trên không, lòng bàn tay giống như là đang nắm một cái gì đó, Lục Tân vừa nói vừa khẽ lắc đầu.

Anh ấy là đang nói chuyện với em gái.

Thấy đứa con nít kia cướp đồ thì em gái anh định xông lên nhưng may là đã bị Lục Tân kéo lại.

Trên giường phát ra tiếng ăn như những con hổ bị bỏ đói lâu ngày được cho ăn.

Lục Tân ngồi ở trên ghế nhìn thì thấy đứa con nít kỳ quái kia chỉ kéo chiếc nắp ra một nửa rồi lật nó lên, sau đó dùng tay trực tiếp bốc thịt bò ở bên trong ra ăn, nước miếng chảy ra từ môi dưới của đứa con nít đó, dính ướt hết cả cằm.

Vốn hộp thịt đã không còn nhiều nữa rồi, rất nhanh đã bị đứa con nít ăn gần hết, lúc mà chỉ còn lại một ít nữa thì đứa con nít đó dừng lại.

Đứa con nít kia đem miếng thịt cuối cùng đến bên miệng của bà lão.

Thấy vậy Lục Tân thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Không sao đâu, anh vẫn còn, chỉ là hộp thịt bò hơi mặn một chút, nếu nấu cùng mì gói thì ăn sẽ ngon hơn. Anh mang rất nhiều mì gói.”

Lục Tân vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh, hỏi: “Có nước không?”

Lần này, bà lão cũng không im lặng nữa, trong miệng bà vẫn đang nhai miếng thịt bò nhưng ánh mắt lại đờ đẫn nhìn Lục Tân.

Giống như là bị cảm động bởi nụ cười ấm áp của Lục Tân, bà lão chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra hướng sau cửa.

Lục Tân cười vui vẻ: “Quá tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận