Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1476: Cha rời đi, mẹ cũng nghỉ ngơi (2)

“Bùm.”

Từ trong mặt đất nhảy ra, nó duỗi hai bàn chân nhỏ ra ôm lấy chân của Lục Tân một cách niềm nở.

Một bên kêu ồ ồ, cái đầu nhỏ cứ cạ vào chân Lục Tân.

Những kẻ ẩn nấp cũng phản ứng, từng mảnh nấm bật ra khỏi mặt đất, nhìn về hướng Lục Tân vui mừng một cách kinh ngạc.

Chúng bu quanh hắn và khóc lóc, nói sao đây ... Lục Tân có cảm giác như nhìn thấy một đám trẻ con đang chờ được cho ăn, trái tim có chút mềm nhũn. Anh đành phải vuốt ve chúng một chút, như một sự an ủi và khuyến khích chúng.

Thế là, một nhóm ẩn nấp ngay lập tức trở nên phấn khích, đôi mắt tròn long lanh nhìn chằm chằm, cơ thể phấn khích đến mức run rẩy, cảm giác được ở trên chiếc mũ màu đen nhô ra hai cái sừng nhọn, giống như một bầy trâu đen.

Cuối cùng, những kẻ ẩn nấp hạnh phúc tạo thành một vòng tròn, bao quanh Lục Tân, mẹ và em gái.

Một trong số chúng tò mò nhìn, có vẻ như đang tìm kiếm bóng dáng người cha. Nhưng có một con khác rất thông minh đã ngay lập tức đánh vào mặt nó.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ngầm thừa nhận lúc mới đến chỉ có ba người họ, thì lúc trở về tất nhiên vẫn là ba người. Giống như trước đó, dễ dàng bước đi trong vực sâu, bóng đen hai bên nhanh chóng rút lui.

Tâm trạng khác hẳn liền tự nhiên thoải mái và dễ chịu hơn một chút.

Nhưng bởi vì thiếu đi một người, không thể tránh khỏi trong trái tim có một chút mất mát và cảm giác trống rỗng.

Cảm giác chỉ trong khoảng một giờ đồng hồ là đã về tới căn cứ. Ở bên ngoài căn cứ cách chừng một trăm mét, Lưu Tân cùng với mẹ và em gái trở về thực tại. Tuy với sự trợ giúp của vực sâu việc quay trở lại bên trong căn cứ hoặc thậm chí quay trở lại lều trại thực sự rất dễ dàng. Nhưng vì để tránh gây hoảng sợ trong căn cứ, Lưu Tân vẫn là rất tuân thủ theo quy cũ, sẽ quay trở lại thực tế ở bên ngoài căn cứ trước. Sau đó sử dụng chứng chỉ của mình vào trong căn cứ, chứng chỉ của anh hầu như đều có mọi quyền hạn ngoại trừ rút tiền bất cứ lúc nào, anh có thể mở cửa rồi từ cổng trở lại căn cứ. Đương nhiên sẽ không có người nào ngăn cản.

Chỉ có điều ánh mắt của người canh gác hơi căng thẳng: “Vừa rồi chiến sĩ vừa đi, nhiều người họ bắt đầu mừng như ăn Tết”

“Nhưng bây giờ sủi cảo vẫn chưa được dọn ra, tại sao anh ấy lại quay trở lại?”

Trong lòng yên lặng đồng cảm với những người ăn mừng sớm.

“Ngoại trừ những việc khác, con đến sắp xếp....”

Vừa chậm rãi đi về lều của mình, mẹ anh nói khẽ: “Mẹ cần nghỉ ngơi một chút, nhưng không cần lo lắng”

Bà cười nhìn Lục Tân một cái, nói: “Mẹ sẽ cùng con xuất phát”

Lục Tân gật đầu, lại nhìn mẹ với chút lo lắng.

Anh biết lần này thoạt nhìn cực kì thuận lợi, nhưng thực tế mẹ anh đã đánh đổi rất nhiều.

Thời điểm cùng bọn trộm lửa đánh nhau, tuy là mẹ cũng đã nói, bọn trộm lửa sẽ không đành lòng xóa đi các quy tắc khiến bà dễ dàng bị thương, để tránh cho bà làm hỏng phẩm chất riêng của chính mình một cách nghiêm trọng.

Nhưng thực tế, vào thời điểm đưa Lục Tân đến đáy vực sâu, bà đã làm những việc vượt quá giới hạn của mình.

Vì vậy, phản ứng mà bà nhận được cũng rất nghiêm trọng.

Có điều bà ấy không muốn nói ra, chỉ nói nhẹ nhàng rằng bản thân cần nghỉ ngơi.

“Yên tâm, giao cho mẹ”

Lục Tân cũng không giỏi biểu đạt, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu.

Bà mỉm cười, bóng dáng bà nhỏ dần, rồi thấp thoáng chỉ còn một bóng đen, bà đã trở về lều.

“Vâng...”

Cha đã đi, mẹ cần phải nghỉ ngơi, bên cạnh bản thân cũng không ai. Chỉ cần cố gắng chăm sóc em gái thật tốt, bù đắp nỗi tiếc nuối khi gia đình đều bỏ lại một mình em ấy để đi làm xa.

Lục Tân nghĩ như vậy rồi cúi đầu nhìn em gái, thì phát hiện cô đang chuẩn bị bỏ trốn.

“Ơ ?”

Anh hơi bối rối: "Em đi đâu vậy?"

“Hả ?”

Cô vừa bỏ chạy được vài bước đã vội vàng quay lại, ôm ba lô nói: “bên trong cái gì cũng không có ....”

“Này...”

Vẻ mặt Lục Tân càng trở nên khó hiểu.

Phản ứng này của cô, có phải có chút lạ ?

Hắn thở dài thườn thượt, ôm em gái vào lòng nói: “anh biết thời gian trước bận rộn với công việc, có chút lơ là em rồi, có điều em yên tâm bây giờ chỉ có hai chúng ta ở nhà, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em...”

Nét mặt cô ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: “tạm thời, không cần đâu ...”

Lục Tân có chút ngạc nhiên: “em không muốn sống cùng anh hả”

Một lúc sau, cô em gái nói với lương tâm cắn rứt: “anh, nếu như nói, em gặp chút rắc rối… anh sẽ giúp em chứ ?”

“Là chuyện gì ?”

Lục Tân cười nói: “Anh đương nhiên sẽ giúp em, còn cần phải hỏi sao ?”

“Vậy...”

Có vẻ như câu trả lời của Lục Tân vẫn chưa đủ để giải quyết mọi lo lắng của cô. Cô dừng lại, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô ra hiệu một cách khó khăn.

"Nếu họa này lớn hơn một chút thì sao?"

Lục Tân hơi choáng váng, đột nhiên có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận