Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 500: Sự kiện mất tích quỷ dị

"Không phải là khi ông không chú ý, ông ta đã rời khỏi theo hướng khác rồi chứ?"

Lúc một đám tài xế đang căng thẳng, Lục Tân cũng khẽ nhíu mày một cái, tiến lên hỏi thăm một câu.

"Tuyệt đối không đâu!"

Lão tài xế kia xác thực, ông ta vô cùng lo lắng giải thích: "Tôi còn đang trông cậy để mượn tiền ông ta đây này, vẫn còn đang nghĩ phải mở miệng thế nào nữa, lại sợ bị người khác nghe thấy sẽ xấu hổ, đương nhiên là phải chờ ông ấy ở đây rồi, nhưng thật sự không nhìn thấy ông ta đi ra từ bên trong... Muốn đi ra bằng con đường khác, vậy chỉ có thể trèo qua bức tường kia thôi, nhưng mà sao lão Lý phải... Đi vệ sinh còn phải leo tường để ra ngoài chứ?"

"Có lẽ là vì ông ta không muốn cho ông mượn tiền, nhưng lại không tiện từ chối chăng?"

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng vấn đề này, nhưng anh lại không hề nói ra mà chỉ âm thầm nghĩ đến các khả năng.

Lúc này, Tiểu Chu cũng lượn quanh một vòng từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Lục, em vô cùng chắc chắn lão Lý không hề trèo ra ngoài bức tường kia, bên mặt tường kia có một lớp bụi đất rất dày, cho dù ai trèo ra, chắc chắn cả người cũng sẽ bị bám đầy bụi bặm..."

Lục Tân hơi gật đầu, anh cũng cho rằng khả năng ông ta leo tường để ra ngoài là không lớn.

Lúc này, đám người đằng sau ồn ào ầm ĩ một trận, đầu xe chị Cao đã nghe được tin tức và đã chạy đến.

Sau khi hỏi về chuyện lão Lý biến mất, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên cảnh giác, quay đầu nhìn sang Lục Tân.

Lục Tân đón lấy ánh mắt của cô ta, cũng khẽ gật đầu.

Sắc mặt của Cao Đình hơi tái nhợt, cắn cắn môi, nói to: "Trước tiên đừng quấy rầy, cũng đừng tản ra tìm người, trước tiên..."

"... Kiểm tra nhân số!"

Cô ta đưa ra quyết định: "Lập tức, xem những người khác có mất hay không đấy."

Tất cả lão tài xế đều sửng sốt một chút, đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ nghĩ thầm đều ở đây cả, sao lại thiếu mất chứ?

Nhưng mà không thể không nghe lời xa đầu, bọn người Tôn Cẩu Tử lập tức thổi còi lên, chào hỏi tất cả người tới trong đại viện này, lần lượt kiểm tra danh sách thành viên. Bởi vì, khi ở thị trấn Bạch Tháp lúc trước họ đã tổn thất không ít người, cho nên khi kiểm tra lúc này có hơi phiền phức. Phải từ trong những người may mắn sống sót kia, và nhóm tài xế tụ tập ở đây, thông qua cách điểm danh để lần lượt so qua một lần.

"Lưu Đại Cường..."

"Có!"

"Mạnh hói đầu..."

"Có!"

"Trương Tam Cuồng?"

"Ở đây này..."

Trong quá trình Tôn Cẩu Tử điểm danh, Cao Đình với Lục Tân cũng yên lặng quan sát nhân số ở hiện trường, lúc sắp đếm đến cuối, sắc mặt của Cao Đình lập tức dần dần thay đổi, mặc dù Lục Tân không hiểu rõ những người còn sống sót trong đội xe này như cô ta, nhưng cũng ý thức được một vấn đề, anh nhớ kỹ lúc đội xe rời khỏi thị trấn Bạch Tháp, có đến ba mươi bảy người may mắn sống sót, nhưng bây giờ, mới chỉ đếm được có ba mươi mốt người.

Người không bị gọi tên cũng chỉ có đầu xe Cao Đình, Tôn Cẩu Tử và anh.

Cộng tất cả lại cũng chỉ có ba mươi ba người, như vậy, vậy còn bốn người nữa đâu?

"Đầu... đầu xe..."

Có một tài xế run rẩy giơ tay lên: "Điền Ngưu Tử thừa dịp cô trở về phòng nghỉ ngơi đã chạy đi gội đầu rồi..."

Xa đầu Cao Đình nghe thấy vậy, đôi mắt cũng trừng lớn, hung dữ mắng: "Không phải đã bảo các người yên lặng đợi ở đây sao?"

"Tôi đã khuyên rồi, nhưng anh ta không nghe..."

Tài xế kia bày ra vẻ mặt khóc tang: "Anh ta, anh ta còn nói mình sẽ trở về nhanh thôi."

"Mẹ kiếp."

Xa đầu Cao Đình hung dữ gắt một cái, tàn nhẫn mắng: "Trước tiên, đừng hoảng, đợi chút nữa nghe theo sắp xếp của tôi rồi thống nhất tìm người, bây giờ cần phải xem những người mất tích kia không thấy vào lúc nào, đều nhớ lại cả xem lần cuối cùng gặp họ là bao giờ đấy."

Lúc nói chuyện, cô ta không khỏi lo lắng mà đến gần Lục Tân hai bước.

Lục Tân nhìn ra được cô ta muốn hỏi cái gì, nhẹ nhàng lắc đầu bảo: "Tôi chưa từng gặp loại chuyện thế này, có điều, tôi biết quả thật có vài người có thể làm được một vài chuyện siêu việt lạ thường, cho nên, bây giờ chuyện có thể chính là trước tiên đừng hốt hoảng.

Nói rồi, anh nhẹ nhàng thở một hơi, nói: "Ở Thanh Cảng tôi đều xử lý mấy chuyện này, vì vậy..."

Anh cười cười với Cao Đình: "Tôi sẽ cố gắng giúp cô tìm được bọn họ!"

Mặc dù Lục Tân không có cam đoan với cô ta, nhưng đầu xe vẫn cảm thấy hơi nhẹ lòng.

Cô ta gật đầu với Lục Tân rồi khẽ nói: "Tôi không biết nói lời hay cho lắm, nhưng mà, coi như tôi nợ anh vậy."

"Đừng dùng thịt thường là được rồi..."

Lục Tân nói thầm một câu trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Bầu không khí không đúng lắm, lúc này lại nói ra có thể sẽ khiến cho người ta ngượng....

"Đầu xe, bọn họ nhớ lại rồi..."

Chốc lát sau, Tôn Cẩu Tử đã dẫn ba người đến đây, bảo: "Mấy người họ gần như là người cuối cùng nhìn thấy hai người kia đó."

Cẩn thận hỏi một chút, mới biết có người lúc ăn cơm trưa gặp phải người tên Bạch Trảo kia, anh ta còn thảo luận một chút về bà chủ của khách sạn nữa, ăn cơm xong liền nói muốn về phòng để chợp mắt một lúc, đi chuyến đó xong thì không ai gặp lại nữa.

Lại có vài người gộp lại để đánh bài, có người tên là lão Trần thua mười vạn, ông ta nói đi muốn đi rửa tay rồi quay lại đánh tiếp.

Kết quả, cũng vừa đi là mất dạng, mấy người này còn đang nghi ngờ rằng ông ta cố ý trốn để quỵt nợ đây.

Mấy người biến mất kia hầu như đều là thế này, vốn vẫn còn đang nói cười, vừa quay đầy người đã không còn nữa rồi.

"Sao lại quỷ dị như thế chứ?"

Rõ ràng, đầu xe Cao Đình từng gặp qua sóng to gió lớn, nhưng lúc này tay chân cũng hơi luống cuống.

Bây giờ, Lục Tân cũng không có cách nào trả lời vấn đề của cô ta được.

Đến cuối cùng, những người đó chủ động rời đi thông qua một cách nào đó không biết được, hay thật sự biến mất vào hư không như thế nhỉ?

Nếu như bọn họ biến mất vào hư không, vậy là kiểu "người năng lực" gì và họ dùng cách gì để khiến đám người đó biến mất chứ?

Thấy Lục Tân đang trầm tư, đầu xe Cao Đình cũng hơi cắn răng.

Lục Tân có thể chậm rãi suy tư vấn đề trong đây, nhưng cô ta thân là đầu xe thì không thể, người xung quanh đã có vẻ hơi cuống rồi.

Cô ta cắn răng kêu lên: "Trước tiên đến quầy lễ tân của khách sạn để xem thử camera đi, sau đó lại tìm người gọi Điền Ngưu Tử về..."

"Hai người đi cùng nhau, có chuyện gì cũng có thể hỗ trợ cho nhau!"

Mặc dù đám lão tài xế trong đội xe có chút hoảng, nhưng tốt xấu gì cũng đã có việc làm, bèn lớn tiếng đồng ý.

Tôn Cẩu Tử lập tức sắp xếp người chia nhau đi làm, vì để an toàn đã chia ba người cùng một tổ.

Những người khác cũng tụ lại cùng một chỗ, mỗi người đều trở về phòng mình để nhìn thử xem có ai ngủ ở bên trong hay không.

Rất nhanh, ai nấy cũng đều tự tản ra bận rộn chuyện của mình, sau đó cũng nhanh chóng quay lại báo cáo: "Đã xem lại camera giám sát rồi, có điều những giám sát này đều lo có người trộm xe, dỡ bánh xe hàng, cho nên camera đều được đặt ở những nơi xe đậu, không nhìn thấy người. Trái lại có thể nhìn thấy vị trí cổng lớn, nhưng chỉ thấy được Điền Ngưu Tử lén đi ra ngoài, còn lão Lý thì đến cái bóng họ cũng không thấy được, điều này nói rõ rằng mấy người bọn họ không hề rời khỏi khách sạn..."

"Đến nơi gội đầu hỏi, Điền Ngưu Tử chỉ đến chưa được mười phút đã rời đi rồi, nhưng anh ta vẫn chưa hề quay về."

"Đều tìm từng phòng cả rồi, không hề có một ai..."

Ngay lúc Lục Tân và đầu xe đều đang nghiêm túc suy tư, bỗng nhiên trong đám người vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

Cả đám người đều quay đầu nhìn lại, trông thấy người đang hét chính là một tài xế gầy gò, dường như tên là Mạnh đầu hói, ông ta như trông thấy quỷ vậy, cứ quay đầu nhìn xung quanh, nhưng rõ ràng là nơi đó làm gì có ai, người xung quanh bị biểu cảm của ông ta hù dọa , nhất thời không ai nói gì.

"Lương Đại Vĩ kìa.... Không thấy Lương Đại Vĩ nữa..."

Mạnh đầu hói cà lăm bảo, ông ta chỉ về phía trống rỗng ở bên cạnh: "Anh ta, vừa rồi anh ta vẫn còn ở đây mà..."

Xa đầu Cao Đình nghe vậy, sắc mặt không tránh khỏi nhanh chóng thay đổi: "Không thấy vào lúc nào?"

"Chỉ... chỉ mới đây thôi..."

Mạnh đầu hói gần như bị dọa đến sắp khóc: "Vừa rồi tôi còn nói mấy câu với anh ta đây này, vừa quay đầu thì người đã biến mất rồi."

Vừa nói, ông ta vừa vô thức chen vào đám người, nhưng người xung quanh đều e ngại lui về phía sau.

"Sao có thể chứ..."

Trong giọng nói của đầu xe Cao Đình đã có phần run rẩy.

Lục Tân không vội mở miệng, anh chỉ ngẩng đầu nhìn về phía kia. Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể phát hiện trên tấm kính bên mắt trái của anh mơ hồ loé lên một ánh sáng màu lam, nhưng trong mắt anh trên tấm kính này đã xuất hiện một đống số liệu, cùng với mấy khung đỏ lập loè. Chỉ là, anh nhanh chóng kiểm tra qua một lần nơi Mạnh đầu hói vừa đứng, lại phát hiện nơi đó không có bất cứ điều gì lạ thường, nếu đã không có tinh thần phóng xạ, cũng không có quái vật gì đó.

Lục Tân nhíu mày, nhìn sang vách tường ở bên cạnh một chút.

Em gái đang treo ngược người trên tường bò đến, trên cái đầu nhỏ đầy dấu chấm hỏi, rất rõ ràng, cô cũng không phát hiện ra điều gì.

Thế này là có ý gì nhỉ..

"Ít nhất bây giờ chúng ta cũng có thể xác định, chắc chắn là chúng ta đã gặp một vài chuyện kì quái rồi..."

Sau khi hơi trầm ngâm, Lục Tân dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn phải nhìn trái một chút rồi nói với Cao Đình: "Trước tiên những người tập trung đứng lên đi!"

"Tôi nghĩ, điều cần cân nhắc bây giờ không phải là làm thế nào để tìm được những người kia, mà là cam đoan những người còn lại sẽ không biến mất dưới mí mắt của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận