Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 537: Tổ trưởng Trần tốt nhất (2)

Vừa nói vừa tán gẫu, hỗn loạn bên ngoài tự lúc nào đã biến mất, tia bình minh cũng chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ.

Mọi người căng thẳng cả một đêm, lúc này đã không còn để tâm đến, dựa vào tường ngủ.

"Lộp cộp lộp cộp…"

Bỗng nhiên bên ngoài hành lang vang đến tiếng đế giày cao gót giẫm trên nền xi măng, âm thanh càng ngày càng gần, sau đó lại vang lên tiếng đóng mở cửa sắt, trong nhà giam đột nhiên có rất nhiều người cảnh giác và hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.

Lục Tân lúc này cũng ngủ không ngon, lo lắng mình phải cải tạo cả đời.

Ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, tiếng động này nghe ra không giống là người mất trí nhớ.

"Ai là Lục Tân?"

Rất nhanh, tiếng bước chân đó đã đến trước nhà giam. Chỉ thấy một vài người mặc quân phục hoặc là vest đen. Họ đều trầm nét mặc, trông rất giỏi giang. Trên mặt cũng không có thêm biểu cảm nào. Ngay cả khi nhìn thấy những quản lý trại giam và tù nhân dồn đống một chỗ, thậm chí có vài người đang ngủ trong bộ quần áo xộc xệch và đôi mắt ngái ngủ, biểu cảm của họ cũng vẫn không thay đổi. Họ chỉ hỏi với một khuôn mặt lạnh lùng.

"Hả?"

Lục Tân có chút kinh ngạc, giơ tay lên: "Là tôi."

Trong lòng nhất thời có chút lo lắng. Sớm như vậy đã đến tìm mình, chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua mình đánh người?

"Là anh sao?"

Những người này nhìn quan sát Lục Tân đang một tay xách quần, biểu cảm dường như có chút lo lắng, sau đó tránh người sang một bên.

"Cọc cọc cọc.."

Tiếng bước chân lại vang lên, một người phụ nữ để tóc ngắn trong bộ vest đen giản dị xuất hiện bên ngoài hàng rào.

Cô ta liếc nhìn Lục Tân, cố nén cười nói: "Tối qua tốt chứ?"

"À cái này..."

Nhìn thấy người phụ nữ này, Lục Tân hơi ngạc nhiên và lau mạnh mắt trước khi xác nhận.

"Tổ trưởng… Trần?"

Người phụ nữ tóc ngắn xuất hiện bên ngoài hàng rào không ai khác chính là Trần Tinh.

Dù thế nào Lục Tân cũng ngờ rằng trong hoàn cảnh như vậy, Trần Tinh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

"Mở ra đi!"

Cuối cùng thì Trần Tinh cũng cười lên, nhưng rồi lại kìm lại, duy trì vẻ nghiêm túc, tránh sang một bên.

Thực ra hàng rào sắt vốn không khóa, đêm qua quản lý trại giam đã chủ động đi vào.

Lục Tân xách quần đi ra ngoài, đối diện với Trần Tinh trông rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế trong ánh mắt vẫn luôn cất giấu nụ cười, anh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Trong thành phố trung tâm gặp được người quen ở Thanh Cảng, còn là lãnh đạo của bản thân và còn đang ở trong trại giam. Hơn nữa,...

... Bản thân bây giờ cả thắt lưng cũng không có.

"Mang đồ của anh ta đến đây."

Trần Tinh nhìn ra được sự quẫn bách của Lục Tân, nói với người bên cạnh: "Đặc biệt là thắt lưng của anh ta."

Vừa nói, vừa đưa Lục Tân đi ra phía ngoài. Sau khi đi ra khỏi hành lang dài này thì thấy trong đại sảnh lúc này, thi thể của đám quái vật đêm qua đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại những mảng đen các vết cháy sém, được bao quanh bởi các đường nổi bật.

Không ai đụng vào đồ của Lục Tân. Ba lô, đồ trong ba lô và cả thắt lưng của anh đều được mang đến.

"Đi thôi, còn có việc rất quan trọng phải làm."

Trần Tinh đợi Lục Tân sửa sang lại xong, rồi cười nói với anh.

"Phải đi ngay bây giờ?"

Lục Tân ít nhiều có phần kinh ngạc, không khỏi ngoảnh lại nhìn về phía nhà giam, rồi lại nhìn những người đi cùng Trần Tinh đến, trong lòng cảm thấy có chút không hợp lý, nhỏ giọng hỏi: "Bởi vì nổ súng bắn người nên tôi mới bị giam ở đây mà..."

"Cứ đi như thế này, có phải là không tốt lắm không?"

"Gì?"

Những người đi cùng Trần Tinh có chút sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

Sao hả, còn ở đến nghiện à?

Trần Tinh khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại, nhìn thẳng Lục Tân, lớn tiếng nói: "Anh Lục, chuyện tối qua chúng tôi đã điều tra rõ. Triệu Hội, giám sát kiểm tra chất lượng của bộ phận quản lý kho hàng của Tập đoàn Đại Địa bị tình nghi là có quan hệ với một cơ sở thí nghiệm thuộc Viện nghiên cứu ở thành phố trung tâm đã tiết lộ tài liệu bảo mật. Anh ta tìm đến Cao Đình, người phụ trách của một đoàn xe nào đó ở thành phố Hồng Lĩnh, người cũng có ý đồ bất chính nào đó!"

"Là một công dân thấy việc nghĩa hăng hái làm của Thanh Cảng, anh đã làm những chuyện nên làm, nên được khen thưởng vì điều này!"

"Đương nhiên, anh cướp cò súng của cảnh sát Thành phố vệ tinh 7 ở thành phố trung tâm, hơn nữa còn gây thương tích nghiêm trọng cho Triệu Hội, bản thân điều này cũng đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, cần phải tiến hành xử phạt. Nhưng nay xét tình hình cấp bách của sự việc, cần sự phối hợp của anh. Ngoài ra, sau vụ việc nổ súng, anh đã chủ động trả lại khẩu súng rỗng, đồng thời tự thú, thành khẩn nhận tội, cũng có thể xét tình hình cụ thể mà xử nhẹ!"

Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một tờ giấy có con dấu đỏ và chính thức nói với Lục Tân: "Hiện tại, đơn vị hành chính ở Thanh Cảng đóng trụ sở tại thành phố trung tâm của ta đã chính thức gửi đơn lên Tổng sở hành chính thành phố trung tâm, tạm thời đón anh ra ngoài trợ giúp xử lý một vụ việc lây nhiễm khẩn cấp."

"Hình phạt mà anh vẫn chưa thực thi sẽ được thực hiện dưới hình thức lấy công bù đắp hoặc là phạt tiền đền bù."

"Tất nhiên."

Cô ấy cất tờ giấy đi, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười, nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh nói: "Tiền phạt đã nộp thay anh."

"À cái này..."

Lục Tân ngơ ngác nhìn Trần Tinh, trong lòng bỗng chốc cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận