Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 235: Người đàn ông mang súng đi làm kia, về nhà đi (1)

Khoảng tám giờ ngày thứ hai, Lục Tân đi đến công ty.

Không phải là sảnh cảnh vệ mà là công ty kinh doanh mà anh đã xin nghỉ phép hơn một tuần.

Mặc dù Trần Tinh đã cho mình nghỉ ba ngày để mình nghỉ ngơi. Nhưng Lục Tân nghĩ mình cũng không có gì để nghỉ ngơi cả, cho mình thời gian ba ngày ngược lại mình không biết ba ngày này nên đi nơi nào…

… Cho nên cứ đến thẳng công ty đi, ít nhất đi một ngày còn có tiền lương một ngày, đúng không?

Lúc trước chủ nhiệm đã cho mình nghỉ phép một tuần lễ, nhưng mình đã tám chín ngày không đi làm rồi.

Như vậy không tốt.

Mà nếu nhớ không nhầm thời thời điểm bình xét nhân viên sắp đến rồi.

Đi theo cầu thang chật hẹp, lúc đến căn phòng chật chội, chen chúc của công ty, từ rất xa đã nghe được tiếng hi hi ha ha nói chuyện truyền theo hành lang ra ngoài. Xen kẽ bên trong những âm thanh đó là tiếng người nào bị vợ cào mặt, người đồng nghiệp nào hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, lúc tan ca nhất định sẽ đi quán bar, chỉ cần ban đêm đi uống rượu ở chỗ nào đó nói không chừng còn có thể gặp được kiểu người như cô ta…

Dạo gần đây tâm trạng của Lục Tân vẫn luôn rất tốt bỗng cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, thở dài một tiếng, bước nhanh đến.

Sau đó, khi anh xuất hiện ở đầu bậc thăng, tiếng trò chuyện náo nhiệt bên cạnh hành lang bỗng nhiên dừng lại…

Mấy người đồng nghiệp vẫn còn duy trì tư thế đùa giỡn, một người ở đằng sau nắm chặt bả vai của một người khác, một người nữa thì ngồi xổm xuống đất, tay ở tư thế khỉ trộm bàn đào giơ về phía người đồng nghiệp đang bị giữ chặt bả vai, trên mặt hiện lên vẻ cười xấu xa.

Người đồng nghiệp đang bị ôm chặt bả vai và sắp bị trộm đào thì cười muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào.

Bầu không khí hân hoan nói không nên lời!

Nhưng loại không khí hân hoan này bỗng chống bị đông cứng lại.

Bọn họ trợn to mắt nhìn Lục Tân, có thể rõ ràng nhìn thấy bắp thịt trên mặt họ hơi giật giật một lúc.

“Anh Triệu, anh Lưu, anh Mạnh, buổi sáng tốt lành. . .”

“Được… Được…”

Mấy người đồng nghiệp sững sờ nhìn Lục Tân cả nửa ngày sau mới phản ứng lại, nở ra một nụ cười gượng gạo.

Lục Tân nắm chặt chiếc túi bên người, quay lưng đi về phía văn phòng.

Cũng giống như ở hành lang, lúc này còn chưa đến thời gian làm việc nên không khí rất náo nhiệt.

Có đồng nghiệp đang cầm bánh trái cây lớn để gặm, có đồng nghiệp dựa vào tấm vách ngăn nói chuyện phiếm rôm rả với một cô đồng nghiệp đã kết hôn và có hai con, có người thì đang ở trong phòng giải khát, thấp giọng nói việc chồng mình không nộp tiền lương…

Sau đó, khi Lục Tân đi vào văn phòng, không khí bắt đầu bị đóng băng từng chút, từng chút một.

Tất cả mọi người đều dừng động tác lại, tầm mắt nhìn thẳng vào người Lục Tân, thậm chí trứng gà ở trong bánh rán trái cây đều bị rớt một cục.

Lục Tân đi tới bàn làm việc của mình, đặt túi xuống, ngẩng đầu nhìn liếc mắt các đồng nghiệp.

“Soạt. . .”

Các đồng nghiệp bận rộn hẳn lên, hoặc là cầm văn bản tài liệu hoặc là mở máy tính, hoặc là lập tức tha thứ cho chồng

“Có phải người khác nói xấu mình không nhỉ…”

Trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ: “Sao lại cảm thấy phản ứng của đồng nghiệp hôm nay cứ là lạ…”

“Ha ha, hôm nay mọi người chịu khó quá, thái độ làm việc rất đáng cổ vũ. Cứ cố gắng thêm, để gia tăng thành tích của tháng này, như thế có thể ít sa thải hai người… Ai nhỉ, Tiểu Vương, đưa danh sách nhân viên điển hình cho tôi…”

Chủ nhiệm xách theo một cái túi, hào hứng đi đến.

Phát hiện không khí làm việc trong phòng khẩn trương, gấp gáp hơn rất nhiều, cho rằng hiệu quả do mệnh lệnh nghiêm khắc thường ngày của mình nên tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều. Ông vừa vui vẻ vừa đi vào phòng làm việc của mình. Còn không quên nhắc nhở cấp dưới nộp văn bản tài liệu mà trước khi tan làm ngày hôm qua đã yêu cầu.

Chỉ là đang nói thì chợt phát hiện sắc mặt của Tiểu Vương không phù hợp, đang lén lút nhìn về một phía.

Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía đó.

Sau nó nụ cười đang trên mặt ông ta lập tức khựng lại.

Ở phòng bên cạnh, Lục Tân ngẩng đầu, tươi cười nhìn về phía chủ nhiệm.

Vẻ mặt của chủ nhiệm biến thành hoảng sợ, sau đó lại cố gắng làm sự sợ hãi thành nụ cười, giọng khẽ run run: “Cái này…”

“À. . . Tiểu Lục, trở về… về rồi à?”

“. . .”

“Đúng vậy chủ nhiệm.”

Lục Tân nở một nụ cười cảm kích nhìn về phía chủ nhiệm: “Ông không hoan nghênh tôi quay về à?”

“Không có. . .”

Chủ nhiệm gần như là gào lên hai từ này, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, ha ha cười nói: “Sao có thể chứ, công ty rất cần cậu, chẳng qua không nghĩ tới cậu có thể trở lại nhanh như vậy, ha ha. À mà, sức khỏe em gái cậu thế nào rồi?”

“Chăm sóc người nhà phải chu đáo, cậu xem tôi có cần cho cậu nghỉ… nghỉ thêm mấy ngày phép không?”

“Không cần.”

Lục Tân vội vàng nói: “Em gái tôi rất tốt, mấy ngày nay con bé cũng rất vui vẻ.”

Anh vừa cười cảm kích, vừa cảm thấy kỳ lạ mà liếc mắt nhìn xung quanh: “Tại sao các đồng nghiệp... lại hơi kỳ lạ?”

“Bộp!”

Các đồng nghiệp xung quanh cũng bị choáng váng, cả tóc cũng dựng lên thêm mấy xăng ti mét.

“Sao lại thế… sao lại thế được”

Chủ nhiệm chảy mồ hôi lạnh đầy người, nụ cười trên mặt cứng đờ, bỗng nhiên dùng sức vỗ tay: “Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh Tiểu Lục trở về. . .”

“Bốp bốp!”

“Bốp bốp bốp!”

Tất cả mọi người trong văn phòng đều vỗ tay, bầu không khí dần dần trở nên náo nhiệt.

“Hoan nghênh anh Tiểu Lục trở lại vị trí công tác”

“Chúc mừng người nhà Tiểu Lục hồi phục sức khỏe…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận