Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1454: Người ẩn nấp dưới Vực Sâu (1)

Nên lên đường rồi.

Mặc dù cuộc sống trong trụ sở cũng có chút nhàm chán nhưng việc ngồi xổm ngoài lều để đếm xem số lượng thành viên của đội nghiên cứu vẫn rất vui.

Dù vậy thì vẫn nên làm chuyện chính, dù sao thì vòng thí luyện mới cũng đã kết thúc, ngay sau đó có thể sẽ là một thứ còn đáng sợ hơn, mẹ dẫn mình đến Vực Sâu để xem sinh vật kinh khủng đó, lại muốn lấy lại cung điện đã đánh mất của cha cũng là vì chuyện này.

Tuy nhiên, nếu rời đi vào lúc này thì hẳn là Thanh Cảng cũng chẳng có gì đáng lo cả.

Dù sao thì cũng đã có người của viện nghiên cứu tới đây, bọn họ còn đã bày tỏ thành ý, vậy đã được tính là một lời đảm bảo rất lớn đối với Thanh Cảng.

Lục Tân đã có thể yên tâm đi làm chuyện của mình.

Tất nhiên, thật ra thì nếu phải so sánh với những thử thách và nguy hiểm mà mình sẽ đối mặt trong lần này, Lục Tân vẫn thích ở lại trong trụ sở hơn.

Cuộc sống trong trụ sở tốt biết bao, mấy người bọn họ đều rất vui vẻ, nhìn các nghiên cứu viên đánh lộn bứt tóc nhau vì vấn đề nào đó cũng rất vui.

Vui vẻ nhất chính là khi Số Tám bị các dì ở phòng ăn cầm muỗng đuổi đánh…

Con hàng này đã được mình nhắc nhở, lúc tố cáo các nghiên cứu viên còn cố tình tránh đi những cơ thể cường tráng kia.

Vậy nhưng anh vẫn chẳng thể ngờ rằng, các dì ở phòng ăn lại có lực chiến cao đến vậy…

Trước kia đã từng làm việc trong nhóm chăm trẻ.

Điều này cũng giải thích tại sao lúc Lục Tân mua cơm, các dì sẽ luôn cho anh thêm mấy cục thịt…

Dù vậy thì dẫu có việc nguy hiểm, anh vẫn phải đi!

Lục Tân suy nghĩ, cách xa cuộc sống thư thản này chẳng phải là vì để có thể đảm bảo cuộc sống thư thái ấy kéo dài mãi sao?

Sau khi quyết định sẽ xuất phát, đợi hai phút đồng hồ, em gái mới chạy đến.

Lúc tới nơi, trông cô có vẻ lạ.

Trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn sót lại chút sức lực hưng phấn, cô leo thẳng xuống từ cây cột kim loại ở trong căn cứ.

Lục Tân thấy, trên lưng cô còn đeo thêm một chiếc túi nho nhỏ đã biến thành màu xám tro.

Chiếc túi đeo lưng ấy trông như đã bị xé ra nhưng rồi lại được vá lại, bên trong căn phồng ra, không biết trong đó chứa cái gì.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một mặt của túi đeo lưng bỗng lên run lên như thể bên trong đang có sinh vật nào đó muốn chui ra khỏi ngoài.

Lục Tân thật sự rất tò mò, muốn hỏi em gái xem đây là cái gì nhưng em gái chỉ liếc mắt, không chịu trả lời.

Không còn cách nào khác, trước mắt chỉ có thể ngừng hỏi thôi.

Bản thân Lục Tân cũng biết, toàn bộ người trong nhà cùng đi ra ngoài làm việc, chỉ bỏ lại em gái ở nhà thật ra là một việc không tốt cho lắm.

Bỏ mặc một đứa trẻ ở lại, ai lại có thể hiểu cho được?

Cho nên trước mắt chỉ có thể quan tâm đến suy nghĩ của em gái, lúc đầu mới hỏi cô xem cái túi này từ đâu ra, nếu không được nữa thì mua cho cô cái mới.

Bản thân có tiền mà.

Cộng thêm tiền sắp vào tay nữa thì cũng tới mấy trăm triệu rồi…

Cho nên xuống vỉa hè mua một chiếc túi đắt nhất trị giá mười đồng chắc là cũng không bị tính là lãng phí đâu nhỉ?

Người một nhà sóng vai rời khỏi căn cứ, đi vào trong khu rừng hoang.

Ở nơi đó, từng người ẩn nấp với vóc người thấp bé lại còn đeo một chiếc mũ phớt màu đen đang nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn, mỗi người đều trợn to hai mắt, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt giả vờ đán thương, trong đó còn có vài con thể hiện rõ vẻ tủi thân ra mặt.

Bị những ánh nhìn u oán ấy nhìn khiến Lục Tân cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng lại vô cùng xấu hổ.

Tên nhóc này thù dai thật đấy, mình chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà cứ giận dỗi đến tận bây giờ.

Dù vậy, lúc này anh vẫn cần nhờ bọn họ giúp đỡ.

Nếu muốn nhanh chóng đi đến tọa độ mà tiến sĩ An đã hướng dẫn, họ vẫn cần phải đi qua Vực Sâu.

Vốn là lá bài Poker J bích có thể giúp anh xé ra khe hở Vực Sâu, tiến vào trong đó. Vậy nhưng từ khi đi xuống tầng dưới cùng của Vực Sâu để nhìn sinh vật kia, bài Poker J bích đã bị dọa sợ đến trầm trọng. Không chỉ có sức mạnh tinh thần bên trong cạn kiệt, luôn trong trạng thái uể oải mà thỉnh thoảng còn xuất hiện một số triệu chứng như nóng nảy, sợ đến bất tỉnh hoặc khóc thút thít các loại. Chuyện này cũng giống như bị sang chấn tâm lý, tạm thời không thể làm việc tiếp được.

Cho nên, bây giờ bọn họ chỉ có thể đến nhờ những người ẩn nấp này giúp.

"Thật ra thì bọn mày cũng rất lợi hại…"

Trong lòng cảm thấy áy náy, lúc tiến vào vòng tròn nhỏ của bọn chúng, Lục Tân ngượng ngùng cười với chúng một tiếng.

Sau đó còn ngồi xổm xuống, lắc lư đứa tủi thân nhất trong số đó: "Cảm ơn mà…"

"Ầm…"

Nhìn thấy nụ cười của Lục Tân, ai trong đám người ẩn nấp cũng đều kinh ngạc há to miệng.

Sau đó, một nụ cười chột dạ bỗng từ từ xuất hiện trên mặt chúng, trông vô cùng chỉnh tề.

Nhất là người ẩn nấp bị Lục Tân xoa đầu, vẻ mặt của nó càng trở nên đờ đẫn hơn, sau đó biến thành cảm động, chiếc mũ bị Lục Tân xoa cũng từ từ thay đổi hình dáng, trên đó bỗng có hai thứ giống như sừng đang nhô ra khỏi chiếc mũ màu đen…

“Cái gì đang thay đổi thế này?”

Lục Tân cũng có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ những người ẩn nấp này cũng có cách thăng cấp của riêng chúng?

Chắc sẽ không bắt mình đền tiền cái mũ đâu nhỉ?

Dù vậy, nhìn dáng vẻ hâm mộ của những người ẩn nấp khác khi nhìn nó, có vẻ đây là một chuyện tốt.

Dưới sự hướng dẫn của người có chiếc mũ nhọn, một đám người ẩn nấp tao nhã lễ độ vuốt ngực, đối đãi với Lục Tân một cách lịch sự.

Sau đó, chúng phấn khởi dắt tay, vây toàn bộ một nhà Lục Tân ở trong vòng, tinh thần trên cơ thể chập chờn, đồng thời còn có chút run rẩy, ngay sau đó, từng gợn sóng bỗng xuất hiện trong không khí, từng vòng xoáy không khí lớn hơn cái trước dần dần xuất hiện, bao vây mọi người.

“Ba ngày sau gặp…”

Trong lúc cơ thể của người một nhà đang từ từ chìm xuống dưới, mẹ quay đầu, nhìn về phía căn cứ rồi nhẹ nhàng vẫy tay.

Trong căn cứ không biết đang có bao nhiêu người mong chờ, ai cũng không nhịn được run lên một cái.

Vào khoảnh khắc khi vòng xoáy tinh thần xuất hiện, Lục Tân lập tức sử dụng năng lực ‘ảo tưởng’ để khi tiến vào Vực Sâu, bọn họ có thể làm quen với cơ cấu dưới Vực Sâu một cách tốt hơn, vậy nhưng cũng chính vì vậy, tất cả mọi người đã đều nhìn thấy cả nhà Lục Tân, nhìn thấy bà Lục thần bí, nhìn thấy đại ma vương khủng bố quỷ dị, đồng thời còn nhìn thấy trong tay Lục Tân đang dẫn theo một cô bé mặc váy tối màu trông vô cùng hưng phấn.

Trên mặt cả nhà nở nụ cười mỉm, từ từ chìm sâu xuống đất.

Cứ như vậy biến mất.

“Chuyện này rất hợp lý đúng không?”

Dù đều là người nghiên cứu về lĩnh vực tinh thần thì khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chân thật ấy, ai cũng cảm thấy khó tả đến quái dị.

“Dù cho trước kia có thấy không hợp lý thì sau này cũng chỉ có thể nghĩ là nó hợp lý mà thôi.”

Giáo sư Bạch khẽ thở dài: “Người có tinh thần biến dị càng ngày càng xuất hiện nhiều, có lẽ sau này nó sẽ trở thành một chuyện thường tình.”

Ở một nơi khác, tiến sĩ An cũng khẽ thở dài một tiếng:

“Càng ngày càng có cảm giác mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận