Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1056: Hạ Trùng thăng chức (2)

Như vậy là công việc của mình ở thành Hắc Chiểu đã xong rồi sao?

Lục Tân yên lặng nghĩ.

Dường như vẫn chưa hề hoàn hảo, nhưng bản thân đã cố hết sức...

Nghĩ đến đây, anh từ từ cầm một cốc bia đưa lên miệng, vừa định uống cạn thì anh chợt hơi sững lại.

Bên cạnh dịp sôi nổi này, cách đó không xa trên đường, một cặp chị em đi tới nắm tay nhau. Hai người nhìn họ có chút sợ hãi không dám đi tới, là hai chị em Diệp Tuyết. Người em nhận ra đám người Lục Tân nên kéo tay chị mình đến, nhưng người chị có hơi lo lắng, không dám đến gần.

Lục Tân nhìn thấy cặp chị em, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tuyết, bỗng nhiên anh biết mình tiếc nuối ở đâu.

Anh nhìn nhắc nhở Hàn Băng để cô ấy đến đón cặp chị em lại đây, anh đứng dậy đi nhanh về hướng xa xa.

Bóng dáng đó lướt đi giữa những con phố, nhanh chóng tìm thấy thứ mình đang tìm rồi bước nhanh trở lại.

Lúc trở lại, Hàn Băng để cặp chị em ngồi bên cạnh mình, còn gọi cho họ một chút gì đó để ăn.

Lục Tân mỉm cười nhìn Diệp Tuyết, đưa thứ mình đã mua cho cô bé, nói: "Đây là cho em."

Là một cây đàn ghi-ta mới tinh.

Cho dù ở nơi hàng hóa phong phú, giá cả đắt đỏ như thành phố Hắc Chiểu thì thứ này cũng thuộc....

... một mức giá từ trung đến cao cấp.

Cô gái nhỏ, hoặc nói là Diệp Tuyết, nhìn cây đàn ghi-ta này thì rõ ràng là hơi ngạc nhiên nhưng lại sợ hãi không dám nhận, nhỏ giọng nói:

"Anh ơi, anh có biết cây đàn ghi-ta của em đã xảy ra chuyện gì không?"

"Có."

Lục Tân hơi áy náy trả lời: "Hơn nữa còn hơi liên quan đến anh, cho nên cái này xem như bồi thường cho em."

Diệp Tuyết nhìn cây đàn ghi-ta, hơi thích nhưng không dám nhận.

Cuối cùng, dưới sự an ủi nhẹ nhàng của Hàn Băng, cô bé mới cẩn thận nhận cây đàn ghi-ta. Cô bé suy nghĩ một hồi rồi thu hết can đảm nhìn Lục Tân nói:

"Anh ơi, em có thể đàn hát cho anh nghe không?"

Lục Tân cầm ly bia, mỉm cười gật đầu nói: "Có thể, anh thích nghe em hát."

Diệp Tuyết hơi sợ hãi ôm đàn ghi-ta, chậm rãi gảy đàn.

Tiếng hát dịu dàng, tiếng ghi-ta nhẹ nhàng và bia nước mặn chỉ có ở thành phố Hắc Chiểu.

Con phố vốn dĩ sầm uất này dần trở nên yên tĩnh hơn một chút, vẻ tối tăm dường như đã bị hòa tan.

Lục Tân yên lặng tận hưởng giây phút im lặng này, rốt cuộc tâm trạng cũng thả lỏng.

Quả nhiên bản thân rất yêu cuộc sống.

Đồng thời anh cũng hiểu được điều bản thân không hài lòng nhất đối với lão viện trưởng, hay là số bảy là: các người muốn đánh thì đánh, nhưng đập hư cây đàn của một cô bé thì có ý nghĩa gì chứ?

Số tiền này anh sẽ tính lên người số bảy!

"Mọi người hãy cứ tiếp tục sống trong khách sạn an toàn bọn tôi sắp xếp cho đến khi thành phố Hắc Chiểu hoàn toàn được ổn định."

Sau khi nghe xong bài hát, Hàn Băng nhỏ giọng nói với Lục Tân: "Chờ đến khi Văn phòng hành chính xử lý xong, tôi sẽ kêu gọi bọn họ đi tìm cha mẹ ruột của mình. Cho dù không tìm thấy được cũng sẽ sắp xếp tốt cho cuộc sống của bọn họ."

Lục Tân gật đầu, Hàn Băng xử lý những chuyện này làm người khác rất yên tâm.

"Từ chuyện của một thành phố ô nhiễm này cho đến việc sắp đặt cho cặp chị em kia, Thanh Cảng các người vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện chu đáo như vậy sao?"

Cùng lúc đó, cánh cửa gỗ màu đen của khách sạn bị đẩy ra, một bóng người bước ra.

Ha...

Ngay lúc bóng người bước ra ngoài, một cơn gió dữ dội đột nhiên thổi ra, khiến những người xung quanh đều ớn lạnh.

"Vù vù."

Hàn Băng đang nói chuyện với cặp chị em kia và Bích Hổ kề vai sát cánh nói chuyện với tiểu đệ đều đồng thời phản ứng lại.

Chưa đến nửa giây, kẻ trước người sau đồng thời giơ súng về phía cửa.

Chỉ có Lục Tân phản ứng chậm hơn một chút, anh thường bỏ súng vào túi hành lý to, không kịp lấy nên cầm một chai rượu lên.

"Đừng sợ, là tôi."

Nhưng khi bóng người đi ra, đóng cánh cửa lại, cơn gió lạnh đột ngột biến mất.

Áp lực khiến người ta rợn người cũng đột nhiên biến mất.

Mọi người ngẩng đầu nhìn cô gái mặc áo khoác lông, váy ngắn và đi ủng mày đen, người quay về phía sau, Trên chân có rất nhiều vết máu, đang biến mất từng chút một, vừa đi về phía bọn Lục Tân vừa bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Hàn Băng khẽ nhíu mày, không dám thả lỏng, dường như Lục Tân cảm thấy người đó rất quen, cố hết sức để nhớ lại.

"A, cô là..."

Đang lúc Lục Tân đau đầu suy nghĩ, Bích Hổ đứng bên cạnh bỗng nhiên cười lớn, xua tay: "Buông súng xuống, buông súng xuống."

Nói xong còn nhiệt tình mở rộng vòng tay chào hỏi: "Tiểu đội trưởng Hạ Trùng, đã lâu không gặp..."

"Đừng gọi tôi là tiểu đội trưởng Hạ Trùng."

Lục Tân chưa kịp phản ứng, Bích Hổ đã nhiệt tình đến gần Hạ Trùng cho cô ấy một cái ôm.

Hàn Băng nhìn thấy phản ứng của Lục Tân và Bích Hổ, mới biết rằng người này không phải là kẻ thù.

Khẩu súng trên tay dần đặt lại trên bàn.

Nhưng cái ôm của Bích Hổ không thành công. Đến khi gã đến gần, Hạ Trùng nghiêm mặt, nghiêm túc lạnh lùng nói một câu.

Vẻ mặt này khiến Bích Hổ hoảng sợ không dám ôn, nói: "Tại sao?"

Hạ Trùng lạnh lùng nói nói: "Bởi vì tôi được thăng chức rồi."

Trước khi Bích Hổ kịp phản hồi, Hạ Trùng đã đi qua, gã đành phải ngượng ngùng thu tay lại.

"Đơn binh, chào anh."

Hạ Trùng lập tức đến thẳng chỗ Lục Tân, đưa tay thẳng về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc.

"Xin chào xin chào."

Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy bắt tay với cô ta, cũng thật thà nói: "Tôi cũng vừa thăng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận