Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 545: Tôi chỉ đi thăm người thân thôi (2)

Chỉ chốc lát sau thì nghe thấy tiếng xe quân sự chạy bên ngoài, vây quanh nhà máy hóa chất vốn đã được canh gác rất nghiêm ngặt con kiến chui không lọt, sau đó thì nhìn thấy từng tốp người mặc áo blu trắng hoặc là quần áo bảo hộ dày cộp đi vào.

Trong số những người này, Lục Tân còn nhìn thấy một vài người mặc quân phục có khí chất giống như người của Bộ trưởng Thẩm, nghe báo cáo của họ với vẻ mặt trịnh trọng.

"Được rồi, tư liệu đã được bàn giao, manh mối cũng đã giao phó, chúng ta có thể về khách sạn nghỉ ngơi."

Trần Tinh hỏi một vài câu theo thông lệ, sau đó mỉm cười nói với Lục Tân.

"Thật sự đi nghỉ ngơi à?"

Bích Hổ trông thấy càng ngạc nhiên, vô thức hỏi một câu.

Trần Tinh chỉ cười không trả lời.

Lục Tân vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau hai người họ, dường như không để ý tới vẻ mặt của hai người này đã trở nên có chút khó coi, anh chỉ hơi điềm tĩnh, hoặc thờ ơ, lặng lẽ đi bên cạnh mọi người, dáng vẻ vô cùng nghe theo.

Ngay sau đó, Trần Tinh bước tới chào hỏi với Hạ Trùng, rồi cùng Lục Tân và những người khác quay trở lại, cùng ngồi vào xe, chạy thẳng ra khỏi nhà máy hóa chất đi tới khách sạn chỉ định để nghỉ ngơi, dưới sự hộ tống của một đội vũ trang ở thành phố trung tâm.

Đẳng cấp của khách sạn quả thực không thấp, cách cũng không xa, mà còn không cần làm thủ tục hay trả tiền, có thể trực tiếp vào ở trong căn phòng cao cấp nhất của khách sạn này.

Sau đó nữa, chính là thời gian dài chờ đợi.

"Chuyện này không hợp lý mà..."

Bích Hổ và Lục Tân ở cùng một phòng... Gã vốn muốn từ chối, nhưng không dám từ chối... Cuối cùng buộc phải ở.

"Rõ ràng tình hình khẩn cấp như vậy, vậy mà lại sắp xếp cho chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi..."

Gã thấp giọng nói với Lục Tân: "Cậu nói xem, có phải là thành phố trung tâm đang giở trò không?"

"Chuyện này có thể giở trò gì được?"

Lúc này Lục Tân đã rót một tách trà miễn phí trong khách sạn, ngồi xuống ghế bành cao cấp trong phòng, hai tay bưng cái tách, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cuộc nói chuyện giữa Trần Tinh và Hạ trùng, cùng thái độ của tất cả nhân viên ở thành phố trung tâm vừa rồi, dường như không ảnh hưởng gì đến anh.

Lúc này nghe được lời nói của Bích Hổ, anh dường như mới phản ứng lại và tò mò hỏi gã.

"Tiểu đội trưởng của tôi..."

Ánh mắt Bích Hổ nhìn Lục Tân đầy kỳ lạ: "Cậu thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu vậy?"

"Hớp..."

Lục Tân uống một hớp nhỏ: "Không hiểu gì?"

"Đây là đây..."

Bích Hổ quyết định bất kể là anh thực sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, đều sẽ coi như anh thực sự không hiểu, nói một cách đau lòng nhức óc: "Thành phố trung tâm đang muốn gạt chúng ta sang một bên đây mà. Tổ trưởng đưa chúng ta đến đây chính vì để đảm bảo vụ việc này có thể được giải quyết suôn sẻ mà không gặp phải một số hành vi bẩn thỉu và cũng để đảm bảo rằng thành phố trung tâm ít nhất sẽ giải quyết chuyện này một cách nghiêm túc, thay vì che giấu..."

"Nhưng không ngờ, người ta cũng thật độc, việc coi như đã xong thì lại ném chúng ta sang một bên!"

"Tại sao phải che giấu chuyện này?"

Vẻ mặt Lục Tân không chút kinh ngạc, nói: "Theo quy định, không phải nên để họ xử lý sao?"

"Cái này…"

Bích Hổ liếc nhìn Lục Tân than thở: "Nhìn bây giờ, họ quả thực chuẩn bị xử lý."

"Chỉ là, cậu xem, căn cứ thí nghiệm ở Thị trấn Bạch Đáp là chúng ta phát hiện, tài liệu đó... cũng do cậu nhặt được, đoàn xe đó là cậu bảo vệ tới cùng, ngay cả người phía sau Bàn Đen, cũng là do chúng ta, cuối cùng mới nổi lên mặt nước..."

"Nhưng đến lúc này, thành phố trung tâm nào còn có ý đưa chúng ta cùng đi giải quyết chuyện này?"

“…”

Lục Tân trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy anh nghĩ chuyện này là tại sao?"

"Bách!"

Bích Hổ vỗ đùi nói: "Chuyện này nói ra thì rất là nhiều, nếu phải nói thì chính là giữa thành phố trung tâm và Bàn Đen này có bí mật mờ ám nào đó không thể nói ra, không muốn bị chúng ta phát hiện. Chẳng hạn như, bên dưới nhà máy hóa chất này, ai biết được đang giở trò gì? Hoặc là, thành phố trung tâm đang để mắt đến một số tài liệu cơ mật của Bàn Đen, mong muốn có thể độc chiếm và không chia sẻ cho Thanh Cảng chúng ta. Hoặc là,..."

Gã dừng lại một chút, đột nhiên mở to hai mắt, thấp giọng nói: "Bọn họ đang đợi thí nghiệm thành công?"

Khi nói ra lời này, khuôn mặt gã chìm một nửa trong bóng tối, giọng nói bất giác trở nên trầm hơn một chút: "Cuộc tấn công vào Thành phố vệ tinh 7 của Bàn Đen chỉ dừng lại ở đó, trước đó tôi từng suy đoán, thay vì nói điều này nhằm gây ra hỗn loạn, tiện cho bọn họ trốn thoát khỏi thành phố tường cao, chi bằng nói là bọn họ dùng thủ đoạn này để cho người khác thấy kỹ thuật của mình..."

"Này, đây vốn không phải là một cuộc tấn công, đó là một hội chợ sản phẩm..."

"Cậu nói xem, có khi nào là một số người nào đó ở thành phố trung tâm thật sự dao động, bọn họ hiện giờ ngược lại là không vội ngăn cản Bàn Đen, mà là hy vọng sau khi nghiên cứu của Bàn Đen thành công, họ sẽ là người đầu tiên trở thành khách hàng của Bàn Đen… thậm chí là trở thành khách hàng duy nhất của bọn họ không?"

"... Hớp!"

Lục Tân yên lặng lắng nghe một lúc lâu, lại chậm rãi uống một hớp trà, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Có lẽ, không có khả năng lắm đâu?"

Ánh mắt Bích Hổ trở nên kỳ quái: "... Cậu có vẻ như không thực sự lo lắng."

"Sao phải lo lắng?"

Lục Tân nói một cách rất tự nhiên: "Không phải tổ trưởng đã nói, nhiệm vụ lần này lấy tổ hành động ở thành phố trung tâm làm chủ sao? Vậy thì người ta đương nhiên có quyền lựa chọn có đưa chúng ta đi hay không. Bọn họ không đưa chúng ta đi cùng, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng theo được..."

"Với lại…"

Anh thổi thổi vào lá trà, chậm rãi nói: "Khách sạn bọn họ sắp xếp, không phải khá tốt sao?"

"Ả, cái này..."

Bích Hổ nhìn Lục Tân một cái nhìn sâu sắc, như để đang phân biệt anh đang nói thật hay nói dối.

Vẻ mặt Lục Tân không có dấu vết nói dối, anh cũng không cần thiết phải nói dối.

Anh chỉ dừng lại, rồi chậm rãi nói: "Có điều, thành phố trung tâm có việc họ phải làm, thì chúng ta cũng có vậy."

"Hả?"

Vẻ mặt Bích Hổ bỗng trở nên kinh ngạc.

Phản ứng của Lục Tân quá hời hợt, khiến gã cảm thấy không đúng lắm.

Đột nhiên, gã như đoán ra được điều gì đó, trố mắt nói: "Cậu sẽ không phải... muốn tự mình hành động chứ?"

"Sao thế được?"

Lục Tân cầm tách trà bằng cả hai tay và ngồi xuống ghế.

Anh điềm nhiên nói: “Tôi chỉ là muốn đi thăm người thân thôi."

"Thăm người thân?"

Bích Hổ lộ ra biểu cảm hơi mù mịt trông thấy.

Lục Tân thì có vẻ rất bình tĩnh, khóe miệng dường như hơi cong lên.

"Người phụ trách Bàn Đen, Trần Huân, là người thân của tôi. Tôi đến thành phố trung tâm lần này là để tìm ông ấy. Vì vậy, thành phố trung tâm có thể không đưa chúng ta theo cùng hành động, nhưng tôi có thể đi thăm người thân của mình. Điều này không liên quan gì đến họ, đúng không?"

"Xẹt!"

Nhìn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Lục Tân, đang từ từ bị hơi nóng từ trong tách trà tác động đến trông có vẻ mơ hồ, nên Bích Hổ cũng không thấy rõ, trên mặt Lục Tân lúc này lộ ra nụ cười u ám hay bởi vì ảnh hưởng của hơi nước, khiến biểu cảm của anh biến dạng, gã chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng này dường như giảm xuống, da đầu đều tê dại.

"Chuyện này…"

Một lúc sau, gã mới hỏi: “Người thân này có thể thấy được không?”

Lục Tân ngẩng đầu, cách một lớp hơi trà, cười ôn hòa nói: "Sẽ không nhìn thấy..."

Cơ thể Bích Hổ cứng đờ lại.

Đây là lần đầu tiên gã có thể cảm nhận được cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ và kiên định từ trong những lời nói có vẻ điềm tĩnh của Lục Tân.

Chẳng trách cả ngày này, Lục Tân không hề bày tỏ ý kiến khác nào đối với thái độ của thành phố trung tâm.

Không ngờ người có vẻ như ít phản ứng nhất mới là gay gắt nhất?

"Nếu cậu định đi thăm người thân..."

Ngay khi Bích Hổ tội nghiệp định nhảy ra khỏi cửa sổ trốn đi vì sợ hãi, thì giọng nói điềm tĩnh của Trần Tinh đột nhiên vang lên ở cửa phòng:

"Vậy có nghĩ tới việc dẫn theo hai đồng nghiệp không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận