Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1132: Ký ức trống rỗng (1)

"Ong..."

Bóng dáng Lục Tân và những cơ thể tinh thần màu trắng tụ tập bên cạnh đồng hồ cát va vào nhau, trong khoảnh khắc, những cơ thể tinh thần này bị vỡ tan ra từng chút một, hóa thành từng tia ánh sáng trắng, phân tán ra, nhưng lại dệt vào nhau, hỗn loạn và mãnh liệt.

Ngay cả Lục Tân cũng hơi kinh ngạc.

Lực lượng của cha như dòng nước đen, nặng nề và lạnh lẽo.

Bất cứ những nơi đi qua đều là một loại phi lý khiến cho mọi sinh hoạt đều khô héo, vạn vật biến dạng và sụp đổ.

Nhưng cơ thể tinh thần trắng bệch được đồng hồ cát triệu hồi tới, sau khi bị bóng đen đánh tan, ánh sáng trắng vỡ vụn, lại không lập tức tan biến, mà vẫn hội tụ quanh đồng hồ cát, tạo thành những dải lụa trắng, bị lực lượng của bóng đen đè ép, bung ra như những cánh hoa, dường như đã lập tức bị kéo căng đến cực hạn, nhưng vẫn cương ngạnh không bị đánh nát.

Xem ra dĩ nhiên là bóng đen đang chiếm thế thượng phong và đang ở thế mạnh không cần bàn cãi.

Nhưng điều này đủ để khiến Lục Tân ngạc nhiên.

Vì đây là lần đầu tiên anh gặp phải một lực lượng đủ sức giằng co với cha.

Ngày xưa cha có tính khí ương ngạnh, đó không phải là vì thấy ai đánh người đó, hơn nữa đánh người nào là người đó khóc ngay sao?

Bản chất của lực lượng được triệu hồi bởi chiếc đồng hồ cát này là gì đây, vậy mà lại có thể miễn cưỡng chống đỡ dưới tay cha?

"Ơ?"

Người cha rõ ràng cũng phát ra tiếng kinh ngạc.

Ông dường như lo lắng Lục Tân nghe được mình đang nghi ngờ, lực lượng cuồn cuộn lập tức vọt tới.

Một loạt tiếng ma sát nhanh của những lưỡi dao dường như đến từ vô số con dao, trong trẻo khiến người ta chán ghét và khó chịu.

Lực lượng của người cha tuôn ra hết đợt này đến đợt khác, bóng đen không ngừng gia tăng, ép về phía trước.

Lực lượng tinh thần màu trắng miễn cưỡng chống đỡ bóng đen đang nhanh chóng bị quét sạch, giống như một mũi khoan tiến lên một cách cuồng bạo và tàn khốc, lực lượng tinh thần vỡ vụn bắn ra tứ phía như tia lửa, làm rung chuyển đồ đạc xung quanh.

"Ông rốt cuộc là quái vật gì?"

Nam thanh niên với chiếc đồng hồ cát trên tay còn kinh hãi hơn.

Lục Tân ngạc nhiên vì bóng đen không giết hắn ngay lập tức, nhưng điều anh cảm giác được là nỗi hoảng sợ.

Trong cơn tuyệt vọng, hắn đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai xuyên vào màng nhĩ và đưa ra một quyết định mạo hiểm.

Cầm đồng hồ cát trong tay, liều mạng kêu to: "Bao phủ tinh thần!"

"Vù..."

Không khí chấn động đột nhiên khuấy động trong căn phòng này.

Chiếc đồng hồ cát một lần nữa bùng lên ánh sáng trắng chói lọi, cát bên trong giảm đi ít nhất một phần ba trong tích tắc.

Mà lần này, ánh sáng trắng lóe lên từ trong đồng hồ cát đã không còn chống lại được bóng đen nữa, ngược lại không ngừng lan tràn ra, bao phủ lấy bóng đen, theo bóng đen nhanh chóng lan tràn về hướng người Lục Tân...

Lực lượng tinh thần màu trắng này có bản chất vô cùng kỳ lạ.

Nếu quan sát kỹ cơ thể tinh thần màu trắng bằng kính hiển vi, thì sẽ thấy rằng chỗ rất nhỏ của cơ thể tinh thần là nhiều pha, nhiều bóng người khác nhau kết nối thành vùng, giống như thước phim điện ảnh, nối tiếp đan xen nhau chặt chẽ, trượt lên bề mặt của cái bóng, nhanh chóng che nó lại. Thật giống như nước biển đen kịt, được bao phủ bởi một lớp bóng loáng, sáng rực rỡ dị thường dưới ánh trăng đỏ.

"Ơ?"

Lục Tân hơi kinh ngạc.

Anh hiểu nguyên tắc của sự bao phủ tinh thần, nhưng anh có chút không quen. Cư nhiên lại có người sẽ “bao phủ tinh thần” của mình?

Đột nhiên, anh bị cơ thể tinh thần màu trắng này nương theo bóng đen đến trước người và leo lên lòng bàn tay đang duỗi ra của anh.

Trước kia đều là anh lựa chọn bao phủ người khác...

Trong nháy mắt suy nghĩ, cơ thể tinh thần màu trắng đó đã theo bóng đen đi tới trước mặt anh.

Vào lúc này, Lục Tân có hai sự lựa chọn.

Một là lập tức cắt đứt liên hệ với bóng đen, để ngăn chặn lực lượng tinh thần kỳ dị đó tiếp xúc tới bản thân.

Hai là để mặc cho lực lượng tinh thần màu trắng này làm ô nhiễm bản thân.

Không hề nghĩ ngợi, anh đã chọn phương án thứ hai.

Dù sao đó cũng là cha, người một nhà, sao có thể cắt đứt vào lúc này?

Một điểm nữa là, phải nói rằng, anh vẫn khá tò mò về loại bóng trắng đó.

"Hả?"

Khi bóng trắng chạm vào lòng bàn tay Lục Tân, một tiếng kinh sợ vang lên.

Không phải Lục Tân, mà là nam thanh niên với chiếc đồng hồ cát trên tay kia.

Anh ta dường như hoàn toàn không ngờ cơ thể tinh thần màu trắng thật sự có thể bao phủ tới và dính vào người Lục Tân.

Nhưng anh ta lập tức biết lý do, vẻ mặt hưng phấn đến phát điên.

Toàn thân đều vặn vẹo biến hóa, hòa vào trong cơ thể tinh thần màu trắng, nhanh chóng lao về phía Lục Tân. Một thoáng lực lượng tinh thần tiếp xúc lẫn nhau, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được trong lòng vui sướng bất ngờ, cùng với kích động sống sót sau tai kiếp...

"Cho dù các người có thể phong bế ký ức của những người khác, nhưng vẫn còn một người không thể phong bế được..."

"Đó chính là anh..."

"Không ngờ trong trí nhớ của anh cũng có một khoảng trống lớn như vậy..."

"Tuy rằng lực lượng của anh rất mạnh, nhưng điểm yếu của anh cũng lớn đến không thể tưởng tượng nổi..."

Giữa sự chấn động của lực lượng tinh thần và sự hưng phấn, kích động phát ra từ âm thanh này, cơ thể Lục Tân đột nhiên ngã về phía sau, vô thức lộn một vòng, vững vàng đáp xuống nóc xe phía dưới, nửa quỳ nửa ngồi, lắc lư đầu.

Thanh niên mặc đồ đen cầm chiếc đồng hồ cát trên tay đã biến mất.

Anh ta đã chui vào cơ thể bản thân.

Vào lúc như vậy, Lục Tân cảm thấy thật kỳ quái.

Ký ức không ngừng ùa về, như trong một khoảnh khắc nào đó chợt nhớ về bạn gái cũ.

Mất kiểm soát.

Nhưng Lục Tân không hề nghĩ về bạn gái cũ, chủ yếu là vì anh cũng không có, thậm chí cả bạn gái hiện tại anh còn không có...

Những gì anh nhớ tới là những cảnh trong quá khứ.

Chính xác mà nói, đó là quá khứ từ khi anh rời cô nhi viện và đến khi gặp cô Tiểu Lộc.

Ký ức này đối với anh, trống rỗng, như thể anh đã luôn vượt qua trong vô tri vô giác.

Nhưng bây giờ, mọi chi tiết lại đột ngột lộ rõ một cách sống động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận