Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 770: Thanh cảng đột ngột điều động vũ khí hạt nhân xuất kích (3)

Lục Tân trầm mặc.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến chính mình, điều này làm cho hắn xuất hiện một loại cảm giác áp lực.

Trong chuyện như này, có vẻ như anh không chiếm ưu thế.

Kỳ thật anh không mang theo cảm giác ưu việt mà nói những lời này, ngược lại, sâu trong nội tâm anh, đối với những người này cũng đã suy nghĩ rất lâu.

Mà nhìn Lục Tân trầm mặc, trên mặt Tần Nhiên lại xuất hiện một loại mỉm cười khi được nắm giữ quyền nói chuyện.

Hắn ta làm chậm giai điệu của mình rồi nhẹ nhàng nói: "Mỗi mức độ của cuộc sống là khác nhau, và sự hiểu biết về thế giới sẽ khác nhau."

"Ngươi có thể rời khỏi viện bảo tàng, chứng minh đầu óc ngươi cực kỳ tỉnh táo, vậy nên ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu được."

"Thế giới của chúng ta vĩnh viễn đều là không trọn vẹn."

"Thế giới này vĩnh viễn sẽ không làm cho tất cả mọi người hạnh phúc."

"Bởi vì có vài người hạnh phúc, vốn là hạnh phúc ở trên nỗi thống khổ của người khác."

"Cho nên, thế giới trong bình chúng ta chế tạo ra, chính là phương pháp duy nhất làm cho thế giới này hạnh phúc."

"Cho nên ngươi..."

Trong thanh âm của hắn, tựa hồ có thêm một tia chờ mong.

Trước ánh mắt chờ mong của Tần Nhiên, Lục Tân bỗng nhiên nhìn về phía Oa Oa, nói: "Em có hiểu không? ”

Oa Oa lẳng lặng đứng quay đầu nhìn Lục Tân một cái, yên lặng lắc đầu một cái.

Lục Tân nói, "Anh cũng không hiểu.”

Nụ cười trên mặt Tần Nhiên lập tức biến mất.

"Ngươi nói hình như rất có lý."

Lục Tân quay đầu nhìn về phía Tần Nhiên, nghiêm túc nói: "Nhưng ta cũng không biết vì cái gì, theo bản năng lại cảm giác ngươi làm không đúng.”

"Giống như trước kia ta đã trải qua chuyện tương tự..."

"Thật ngại quá, trí nhớ của ta không tốt lắm, không có cách nào chính xác nói cho ngươi biết đó là cái gì."

"Nhưng hiện tại ta mang theo nhiệm vụ tới đây, cho nên, bước tiếp theo ta cần chuẩn bị bắt đầu công tác điều tra của mình."

Tần Nhiên trầm mặc một chút, khẽ thở dài, hắn ngẩng đầu: "Nhất định phải hủy hoại hạnh phúc của những người này sao? ”

"Nếu như bọn họ tiếp tục chặn đường của ta, như vậy đúng vậy."

Lục Tân gật đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: "Bởi vì ta phải chịu đựng thống khổ của những người đã chết kia.”

"Thống khổ của người chết?"

Tần Nhiên rõ ràng giật mình một chút, khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy."

Lục Tân gật đầu, nói: "Ta không biết vì sao các người lại đột nhiên tới nơi này, làm ra nhiều chuyện như vậy, nhưng các ngươi hại chết đồng nghiệp của ta, biến bọn họ thành người chết còn sống, làm cho bọn họ cảm nhận được thống khổ cùng sợ hãi mà người bình thường căn bản không thể tưởng tượng được, nhưng cho dù trong loại thống khổ cùng sợ hãi này, bọn họ vẫn quyết định phải hoàn thành công việc của mình.”

"Ta suy nghĩ rất lâu mới hiểu được ý nghĩa của việc bọn họ làm như vậy."

"Bởi vì họ chỉ muốn bảo vệ cuộc sống của chúng ta, bởi vì họ nghĩ rằng nó là giá trị nó."

"Kỳ thật ta cảm giác hình như ngươi nói hình như cũng có một ít đạo lý, ta cũng không muốn nói người trong bình kia đáng thương hay là cái gì, nhưng mà, việc các ngươi làm, những người phải trả giá cho việc này của các ngươi còn nhiều hơn những người các ngươi cứu giúp, đây là xung đột..."

"Ở vùng hoang dã này, ta gặp được người chết tốt bụng, cùng người sống lại xấu xa."

"Ngươi cảm thấy, ta nên tin tưởng ai đây?"

Tần Nhiên tựa hồ không ngờ Lục Tân lại trả lời như vậy.

Hắn hơi giật mình một chút, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, dường như muốn đem câu trả lời của Lục Tân, hoàn toàn ghi nhớ.

"Mặt khác, các ngươi cũng không chỉ là cho những người này hạnh phúc..."

Lục Tân nhìn Tần Nhiên, chậm rãi nói:

"Nếu ngươi đang giúp đỡ họ, tại sao đặt tên cho thế giới đóng chai đó là Bảo tàng Tai Ách?"

"Trong bình thủy tinh đều là cuộc sống mà những người thống khổ này khao khát nhất, giấc mộng đẹp nhất, nhưng thống khổ của bọn họ, cũng chính là bị phương thức này cắt đứt, cho nên, ta có thể hiểu là, đây chỉ là một loại phương thức sưu tầm?"

"Dùng ảo tưởng tốt nhất, sưu tầm thống khổ tuyệt vọng nhất."

"Ta..."

Nói đến đây, đồng tử Lục Tân hơi co rút lại: "Ta ghét bỏ cách làm này của các người.”

"Cho nên, ngay từ đầu ta đã không nghĩ tới việc buông tha các ngươi..."

"Bất luận các ngươi cho ta thấy cái gì, lại nói với ta cái gì, mục đích của ta, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."

Sắc mặt Tần Nhiên đã trở nên có chút lạnh lùng, nghênh đón nụ cười ôn nhu ấm áp của Lục Tân, không hiểu sao trong lòng hắn ta cảm thấy không thoải mái.

Theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lục Tân, trong miệng thấp giọng nói: "Xem ra, ta không cách nào dùng lời nói tác động đến ngươi, mặc dù là kỵ sĩ của giáo hội khoa học kỹ thuật, nhưng ta phải thừa nhận, ta chỉ am hiểu truyền giáo khi dùng súng chĩa vào đầu đối phương..."

"Tựa như bây giờ."

"Ta không thể thuyết phục ngươi tôn trọng bảo tàng này, nhưng những gì ta có thể hỏi ngươi là ..."

"Đối mặt với một sản phẩm ký sinh trùng cấp một như vậy, ngươi có biết phá vỡ nó cần phải trả giá như thế nào không?"

"Ta không biết."

Lục Tân chậm rãi nói.

Anh không chỉ không nghĩ tới khi phá vỡ bảo tàng này cần phải trả những gì, mà anh còn chưa từng nghĩ đến phá vỡ nó.

Trước kia anh vẫn luôn được người nhà trợ giúp, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều không có bất lợi gì, nhưng hôm nay, mình đang ở một mình, không có người nhà làm bạn, như vậy mình còn có thể sử dụng bao nhiêu năng lực của bọn họ đây?

Nếu như cẩn thận đi cảm ứng, thật ra có thể nhận thấy được trong thân thể mình, giống như có năng lực nào đó, anh cũng có thể thông qua việc bắt chước hành động của mẹ, cha và em gái để mạnh mẽ sử dụng năng lực này. Nhưng trước đó anh đã thử qua rất nhiều lần, làm như vậy, tuy rằng quả thật có thể sử dụng một bộ phận năng lực, nhưng hiệu quả chỉnh thể lại rất không đạt yêu cầu, không phát huy được.

Như vậy, dựa vào năng lực hiện tại của mình, có thể ứng phó cục diện trước mắt hay không?

Trong lòng cẩn thận tính toán, anh quay đầu nhìn về phía Oa Oa, mỉm cười gật đầu, nói: "Phá vỡ nó thôi.”

Mặc dù tạm thời không thể nhìn thấy gia đình.

Nhưng cũng may, bên cạnh anh còn có một cánh tay.

Oa Oa không thích nói chuyện, cũng không làm bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của người khác.

Rất nhiều lúc, cô bé chỉ im lặng đi theo bên cạnh Lục Tân mà thôi, cho dù là gặp phải bảo tàng kỳ quái như vậy, cô bé cũng không chủ động đi tìm hiểu, đi điều tra gì đó, từ phương diện này mà nhận xét, cô bé thật sự không thể xem như một đội viên tốt.

Nhưng cô bé rất vâng lời.

Cho nên, khi cô bé nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Tân, cô bé đã hiểu được ý của Lục Tân.

Sau đó nhút nhát mỉm cười, đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận