Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1416: Nội hạch tinh thần của Lục Tân (1)

Có lẽ lúc Lục Tân nói ra những lời này, thái độ quá mức chắc chắn.

Cho đến khi toàn bộ không khí bên trong quán cơm nhỏ cũng bị đè nén.

Mặc dù Lục Tân không uy hiếp hoặc sử dụng lực lượng tinh thần để áp chế, nhưng số tám đối diện với anh, tay chân cũng không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Có thể nhìn ra được, dường như số tám muốn dùng hết sức để ổn định bản thân mình, nhưng ánh mắt của anh ta đã bắt đầu trở nên lung lay.

Nội tâm kiên định và kiêu ngạo trước đó của anh ta, lúc này bỗng biến thành cảm giác bất lực trống rỗng.

“Hỏi anh?”

Dưới loại áp lực này, số tám phải chịu đựng một loại hành hạ khó mà hình dung.

Khi loại áp lực này dường như đã hoàn toàn phá vỡ anh ta, giống như có suy nghĩ ở một nơi tuyệt vọng nhất, cuối cùng cùng bùng nổ trong thời khắc này, trong mắt đều là tia máu, đứng thẳng người, gắt gào nhìn Lục Tân.

“Số chín, anh cho rằng anh nắm tất cả quyền chủ động, nên đến đây bố thí lòng thương sao?”

“Anh cho rằng anh vừa mới để lộ lực lượng khiến cả thế giới hoảng sợ, nên cho rằng tôi không dám đến tìm anh sao?”

“Tôi…”

Anh ta vừa nói lớn tiếng, vừa không khống chế được sự run rẩy của bản thân, giọng nói trở nên phập phồng, nhưng vẫn cố gắng nói: “Bây giờ tôi quả thực rất loạn, tôi không biết làm cách nào mới có thể chính xác phân biệt đúng sai, nhưng mà có một vài việc không cần nói rõ, tôi cũng biết là chuyện gì đúng chuyện gì sai, số chín, anh cho rằng lực lượng của anh có thể khiến tôi sợ, đúng thật là, tôi có hơi sợ đó…”

“Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì sợ anh, mà tôi phải từ bỏ sao?”

Anh ta nói rất lớn tiếng, cũng rất hung dữ, thái độ cực kì kịch liệt, trong đôi mắt cũng ngập tràn tuyệt vọng và trạng thái né tránh.

Bầu không khí trong quán cơm nhỏ trong nhất thời trở nên kìm nén lạ thường.

Ông bảo vệ ở bên cạnh cũng hơi sốt ruột và lo lắng, nhìn hai người bọn họ nhưng không biết nên nói như thế nào.

Đúng lúc này, phía sau phòng bếp, ông chủ đã đưa ra một đĩa rau xào, lớn tiếng nói: “Ăn cơm ăn cơm, không được đánh nhau…”

“Đều là anh em một nhà, có chuyện gì không thể nói bằng lời chứ…”

“Làm hỏng đồ là phải bồi thường đó.”

Nhờ sự đánh trống lảng của ông chủ, bầu không khí dường như cũng hòa hoãn hơn không ít, bàn tay đang chống trên bàn của số tám khẽ run rẩy.

Anh ta giống như bị rút đi hết toàn bộ sức lực trong cơ thể mình vậy, vẻ mặt chuyển từ tức giận sang đưa đám.

“Số chín…”

Trong giọng nói của số tám đã kèm theo run rẩy: “Tôi rời khỏi cô nhi viện nhiều năm như vậy, vẫn nhớ được bộ dạng mặt không cảm xúc của anh lúc đó, tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ đến hình dáng lúc đó của anh, cũng năm lần bảy lượt mơ thấy những đứa trẻ đã chết trong cô nhi viện của chúng ta lúc bấy giờ. Thật ra thì tôi cũng biết, ngọn nguồn tất cả mọi chuyện không phải là anh, nhưng lúc đó, anh quả thật rất đáng sợ…”

“Cho nên tôi vẫn luôn muốn hỏi, luôn muốn quay lại để tìm anh…”

“... Anh đã từng hối hận chưa?”

Lúc số tám nổi giận, Lục Tân vẫn chỉ im lặng ngồi đó, không nói gì.

Anh có thể nhìn ra được sợ hãi và mờ mịt của số tám, vì vậy lửa giận của số tám cũng không chọc giận anh, nhưng lại khiến cho anh có cảm giác khổ sở mơ hồ. Mãi đến khi số tám hỏi đến vấn đề cuối cùng này, cũng có chút tuyệt vọng, nhìn lại bản thân, một hồi lâu sau mới thở dài.

“Không có.”

Anh cúi thấp đầu, từ từ trả lời: “Bởi vì tôi của lúc đó, không có cái suy nghĩ này.”

“Nhưng mà…”

Qua một hồi lâu anh mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về số tám, nhẹ giọng trả lời: “Nhưng sau khi tôi có được suy nghĩ…”

"Số tám, không có bất cứ một lúc nào tôi không hối hận!"

Không lúc nào là không hối hận.

Lúc Lục Tân nói những lời này, cũng không có cảm giác gì quá mức mãnh liệt, thậm chí còn bình thản đến đỉnh điểm.

Giống như chỉ đang bình tĩnh nói ra một sự thật.

Số tám có hàng ngàn hàng vạn lý do để tin rằng Lục Tân chỉ lấy một lý do qua loa để đối phó với anh, nhưng khi nghe những lời này của Lục Tân, trái tim anh ta như bị một mũi tên bắn trúng.

Bởi vì toàn bộ Thanh Cảng, có lẽ cũng chỉ có mình anh ta biết một chút bí mật của tòa án Ngọ Dạ.

Cũng chỉ có một mình anh ta hiểu rõ, dưới tình huống lấy lực lượng của bản thân để che chở cho toàn bộ thành phố Thanh Cảng, đến cuối cùng còn có thể giết chết người cầm kiếm trong cánh đồng hoang, hơn nữa còn hoàn hảo không có bất kì tổn hại gì, cảm xúc ổn định quay lại thành phố, đưa anh ta đi ăn khuya như vậy, Lục Tân rõ ràng đáng sợ như thế nào.

Người đã đạt được đến trình độ này rõ ràng không cần thiết phải nói rồi.

Những chỗ mà anh cần nói dối, anh có nhiều cách để giải quyết hơn.

Thậm chí đối với Lục Tân mà nói, nếu anh nói dối với bất kì người nào, điều đó lại biểu thị sự tôn trọng của Lục Tân dành cho đối phương.

“Số tám, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.”

Mà sau khi Lục Tân nói những lời này, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác ung dung trước đó chưa từng có.

Nhưng sau khi nhìn thấy số tám chìm vào trong mờ mịt đau khổ của nội tâm, anh khe khẽ thở dài, chậm rãi nói.

“Nhờ tôi?”

Số tám từ từ ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy.”

Lục Tân chậm rãi nói: “Tôi muốn nhờ anh, giúp tôi đi tìm những đứa trẻ ở cô nhi viễn năm đó. Tôi biết những người này có người đã sống lại, cũng có vài người đã vĩnh viễn… chết đi. Trên chặng đường này tôi đã gặp cô Tiểu Lộc, mười chín nhỏ, số bảy, số hai, còn có cả anh, cả mười bảy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến những người khác…”

“Anh đã từng đi theo bên người lão viện trưởng, cho nên chắc anh sẽ hiểu rõ chuyện này đúng không…”

“Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi tìm được bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận