Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 491: Tiểu tổ Địa Ngục (2)

Rất nhanh, một cuộc điện thoại đã mã hoá gọi đến một căn phòng làm việc được trang trí các thiết bị xa hoa.

Đã có người sớm ngồi trong căn phòng họp không mở đèn này, trầm mặc mà yên tĩnh, giống như những pho tượng điêu khắc vậy. Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, có người chuẩn xác đưa tay ra ấn xuống nút khuếch đại âm thanh, giọng nói lo lắng lại hết sức tỉnh táo của người đàn ông liền vang lên trong căn phòng.

"Tôi đã đi đến phòng thí nghiệm cơ bản trước đây ở thị trấn Bạch Tháp, qua xác nhận, phòng thí nghiệm cơ bản ở thị trấn Bạch Tháp đã bị huỷ diệt."

"Không rõ người xâm nhập."

"Không rõ cách thức xâm lấn."

"Không còn ai sống sót."

"Đã xác nhận hạt nhân bí mật bị mất rồi."

"Ổ cứng giám sát và điều khiển HDD bị huỷ, không có cách nào lấy giám sát và điều khiển, nhân viên kỹ thuật đang nghĩ cách khôi phục lại."

"Trước mắt, điều duy nhất có thể xác định chính là, việc này chắc chắn có liên quan đến "tài liệu" chuẩn bị lúc trước."

"Thông qua dấu vết ngoài thị trấn xác nhận, 'tài liệu' đã khởi hành suốt đêm, chạy tới thành phố trung tâm.

Trong phòng họp, mọi người đều ngồi trong bóng tối giống như một pho tượng mà lắng nghe, không một ai mở miệng, đợi tất cả bọn họ nghe báo cáo xong, một người trong đó đưa tay ra cúp điện thoại, sau đó khẽ mở miệng, thì thầm nói: "Nên phái ai qua xử lý đây?"

"Người có thể huỷ diệt toàn bộ phòng thí nghiệm dưới tình huống chúng ta không hề phản ứng được, nhất định không hề đơn giản."

"Nghi ngờ, ít nhất đối phương cũng là "người năng lực" ổn định ở giai đoạn thứ hai, hoặc là "người năng lực" cấp S.

Đối với việc suy đoán năng lực của đối thủ, khiến cho vài người trong phòng họp mất tự nhiên đến mức thân thể giật giật.

Qua một lúc, trong bóng tối, cuối cùng cũng có một người tỉnh táo khẽ mở miệng: "Vậy, phái tiểu tổ Địa Ngục đến đó đi."

"Tiểu tổ Địa Ngục?"

Người bên cạnh hơi giật mình: "Toàn bộ tiểu tổ Địa Ngục à? Hay là một người nào đó trong tiểu tổ Địa Ngục?"

"Anh, Mê Tàng, Tâm Ma, đều phái cả nhánh tiểu tổ qua."

Người tỉnh táo khẽ mở miệng: "Chúng ta phải đảm bảo rằng nhiệm vụ của họ không được có một tí sơ hở nào."

"Không được để cho chúng có thời gian để chuẩn bị kỹ càng."

"Căn cứ bị huỷ thì không sao, nhưng nhất định không được gây ra biến cố lớn."

Dường như, các ý kiến được thống nhất trong một khoảng thời gian rất ngắn, sau đó tất cả mọi người trong căn phòng họp không mở đèn này đều yên lặng đứng dậy, bọn họ cùng yên lặng rời đi thông qua một cánh cửa khác. Trước sau có tổng cộng bốn người, mỗi người đều bảo vệ mình vô cùng tốt. Chẳng những đội mũ trùm, đeo mặt nạ, thậm chí còn có người cố gắng độn đế giày để tránh bị người ta nhớ kỹ chiều cao và hình thể của mình.

Sau khi toàn bộ bọn họ rời khỏi đó, trong phòng họp chỉ còn lại một người.

Anh ta trầm mặc ngồi rất lâu, sau đó chậm rãi lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó chậm rãi bật lửa.

Lúc ánh lửa sáng lên chiếu sáng lên khuôn mặt thanh tú của anh ta, lông mày hơi nhíu chặt, còn có cặp gọng kính màu vàng phản chiếu lại ánh lửa.

"Đến thành phố trung tâm sẽ an toàn thôi..."

Khi đội xe vượt qua một con đường lớn ở dưới chân núi, trông thấy cái thành phố nằm trên vùng đồng bằng kia, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.

Bọn họ đã chạy trên đường ròng rã một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được thành phố trung tâm lúc màn đêm sắp phủ xuống.

Nói đến, bọn họ lại cảm thấy vô cùng may mắn, cách hành quân cấp tốc không tầm thường thế này, thế mà không ai tụt lại phía sau, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Đương nhiên, suốt cả một đêm một ngày hành quân gấp, cũng khiến cho đám tài xế lão làng vốn có thần kinh căng thẳng này, mệt mỏi đến mức chịu không nổi.

"Bí bo..."

Phía trước có tiếng còi bén nhọn vang lên, Tôn Cẩu Tử cưỡi motor chạy từ phía trước ra sau, vừa bấm còi, vừa hét lớn rằng: "Đầu xe nói, tất cả mọi người phải nhanh lên, chúng ta phải vào thành phố số 7 trước khi cầu treo thép được hạ xuống, đều giữ vững tinh thần cả đi, sau khi vào thành phố rồi nghỉ ngơi lại, rượu ngon thức ăn ngon và cả nước nóng vẫn còn đợi ở đó đây này, tuyệt đối đừng nên làm mất mắt xích cuối cùng..."

"Tỉnh dậy đi, đến ngay bây giờ..."

Lục Tân nghe thấy vậy liền lay lão Chu dậy.

Dù sao lão Chu cũng đã có tuổi, lái xe liên tục nên đã thấy hơi chịu không nổi, thế là Lục Tân liền lớn mật thay cho ông ấy lúc nửa đường, lái giúp đoạn đường cuối cùng này. Kết quả cũng không tệ lắm, Lục Tân phát hiện vậy mà mình lại có thể lái rất vững vàng, chỉ là vào một vài lúc nguy hiểm thì phải cần mượn một ít năng lực của em gái để hoá giải.

Ròng rã ba, bốn tiếng mà anh đã mượn tận bảy tám lần.

Xem ra, anh cũng rất có tiềm chất lái xe hàng lớn nha...

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, có lẽ sau này bộ thanh lý đặc biệt không còn cần anh nữa, anh cũng có thể chạy đi vận chuyển.

"A a..."

Lão Chu đang ngồi ngáy thoáng cái bừng tỉnh, vội vàng vuốt mắt ngồi dậy: "Hết mười phút rồi à?"

"Ông đã ngủ được hơn ba tiếng rồi..."

Lục Tân khinh bỉ nhìn ông ấy một cái, anh lái chậm lại để lão Chu có thể đổi tay lái.

Sau đó, hai người đàn ông dùng một tư thế có hơi xấu hổ để đổi chỗ ngồi, mỗi người đều thở dài thật nhẹ.

"Sau khi vào thành phố chắc chắn là an toàn rồi nhỉ?"

Lục Tân lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, ghi chú lại một điều bên trên rồi yên lặng suy tư.

Sau khi vào thành, anh đã có thể liên hệ nhân viên cơ quan.

Ngoài ra, e rằng kế hoạch Thanh Cảng bên kia chuẩn bị cho chuyện này cũng sắp hoàn thành rồi, hơn nữa sẽ được thực hành sớm thôi.

Mặc dù Lục Tân cũng hiểu, dựa theo phân tích của Hàn Băng, người đứng sau chuyện anh gặp phải đây chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đừng nói là vào thành phố vệ tinh, dù là vào chủ thành của thành phố trung tâm thì nhất định đối phương cũng sẽ ra tay, nhưng anh vẫn an tâm hơn rất nhiều.

Hàn Băng đã từng nói với anh qua điện thoại như thế này.

Chỉ cần vào được thành phố, đối phương sẽ không có cách nào sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn, hoặc là lực lượng vũ trang đến có ý đồ diệt khẩu.

Như vậy, nếu như đối phương không chịu từ bỏ, chắc chắn sẽ gặp phải "người năng lực".

.... Đương nhiên, nếu như đối phương dẫn dụ "người năng lực" xuất hiện thì càng nguy hiểm hơn!

... Đúng, nguy hiểm hơn nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận