Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 581: Không thể giết người nữa (2)

"Không hay rồi, mọi người đề phòng..."

Vào lúc này, Hạ Trùng có phản ứng.

Cô ấy nhanh chóng nhắc nhở một tiếng, đồng thời cơ thể nhanh chóng lui lại đi đến bên cạnh đồng đội đang bị thương.

Ánh mắt của tiểu đội bác sĩ trở nên sắc bén, mọi người đứng cạnh nhau, mỗi người đều cầm một khẩu súng hoặc con dao.

Còn Trần Tinh và Bích Hổ lại cả kinh đồng thời vọt tới hai bên Lục Tân, vừa nhắc nhở vừa lấy vũ khí ra.

Cảnh tượng vừa rồi họ cũng thấy, Lục Tân nhìn thấy cô gái kỳ lạ kia sau đó hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm mà cứ liều lĩnh đi về phía cô ấy, sau đó cô gái đã ra tay với Lục Tân.

Dưới ánh đèn, thậm chí bọn họ còn thấy con dao sắc nhọn cứa vào cổ anh.

Chỉ là không rõ vì lý do gì mà con dao đã không cắt cổ Lục Tân.

Mà cô gái vốn dĩ đang ở dưới đất bất ngờ xuất hiện trên vách tường bên cạnh.

Cái loại động tác vừa nhanh vừa kỳ lạ này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên và sợ hãi.

Bọn họ đều có cùng nhận định.

Nếu như vừa rồi cô gái giống quái vật này xông về chính mình chắc chắn đã bị cô ta giết chết ngay lập tức.

"Đùng" "Đùng" "Đùng" "Đùng"

Hàng loạt viên đạn đồng loạt bắn về cô gái trên vách tường đồng thời làm bùng nổ một hàng tia điện màu xanh.

Cùng lúc đó, đội viên trong đội ngũ bác sĩ, người có con mắt bị lé mặc đồ bệnh nhân tâm thần cũng lao về phía trước với hình dáng vặn vẹo và kỳ lạ, anh ta nhảy lên nóc một chiếc vỏ ô tô cũ bắt lấy quả bóng đỏ bay lơ lửng trên bầu trời.

Nếu đây là tín hiệu của đội trưởng gửi tới trước khi chết vậy thì tất nhiên bên trong sẽ có tin tức do đội trưởng tiểu đội để lại.

"Bằng..."

Viên đạn bay tới làm cô gái nhỏ trên tường bị phân tâm.

Cô ta lắc người từ bên này sang bên kia, tránh ba bốn viên đạn đặc thù bắn lên tường, rồi hơi co chân lại.

Một lát sau cô ta lao từ trên tường xuống nhanh như bóng ma.

Thân hình nhỏ bé nhưng rõ ràng ẩn chứa rất nhiều sức mạnh.

Cô ta giẫm lên bức tường xi măng phía sau tạo thành có hai cái hố nhỏ hình mạng nhện, những mảnh vụn xi măng rơi sột soạt.

Bóng người thấp thoáng dưới ánh trăng máu, con dao sắc bén ánh lên ánh sáng lạnh lẽo hướng thẳng về phía cổ Hạ Trùng.

Tập kích trong chớp nhoáng khiến Hạ Trùng không thể nhìn rõ quỹ đạo cô ta lao tới.

Khuôn mặt vô cảm, các cơ trên mặt cô ấy căng thẳng đến tột cùng, trong giây phút sinh tử, trong tiềm thức cô ấy nảy ra một ý tưởng, mặc kệ ánh dao chiếu tới, rồi đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, giống như đang kéo vật gì đó trước mặt.

"Xùy."

Con dao lướt qua cổ Hạ Trùng tạo ra một tiếng động nhẹ, nhưng Hạ Trùng không bị thương nặng.

Như thể có thứ gì đó vô hình chắn ngang lưỡi dao và cổ Hạ Trùng.

Hai tiếng đùng vang lên, thứ đó bị cắt làm đôi và rơi xuống đất.

Cùng lúc đó hai tay Hạ Trùng nắm lại, không khí xung quanh bị ảnh hưởng, có thứ gì đó mà không ai có thể nhìn thấy đang lao nhanh về phía cô gái này, chỉ là lúc nó xông tới thì cô gái cũng đã biến mất.

Những tia máu lơ lửng trên không trung, kết nối với cơ thể của cô gái nhỏ.

Dường như những sợi máu màu đỏ này có thể giúp cô ta xuất hiện ở bất cứ đau bằng cách lôi kéo.

"Xoèn xoẹt..."

Hai tiếng động thanh thúy vang lên, cô gái nhỏ đáp xuống đất cách đám người mười mét, cơ thể nhỏ nhắn như giống một con dã thú đáp nhẹ nhàng xuống.

Có máu chảy ra từ con dao.

Bỗng nhiên Hạ Trùng phát hiện ra điều gì đó, cơ thể hơi run lên.

Vừa quay người lại, cô ấy đã nhìn liền thấy có trên cổ họng của đồng đội xuất hiện một vết máu.

Ở phía bên kia, bệnh nhân nắm lấy quả bóng bay màu đỏ đưa cho bác sĩ đã ngừng cử động.

Các cơ trên mặt anh ta vặn vẹo, như thể đang cố nở một nụ cười.

"Đùng!"

Nửa bên đầu bị cắt bởi một vật nhỏ, thứ màu trắng đỏ bắn tung tóe.

"Chà, cái này..."

Bích Hổ nuốt nước miếng, giọng hơi run.

Gã nhìn cô gái nhỏ như một bóng ma.

Gã không thể hình dung nổi cô gái nhỏ này đã giết liên tục hai người bằng cách nào, đến gã cũng không nhìn rõ.

Lục Tân đứng bên cạnh gã cũng đang kinh ngạc quay đầu lại.

Không biết có phải do tâm trạng hay không anh thấy hình ảnh trước mặt không ngừng phóng to rồi thu nhỏ lại.

Từng cảnh vô cùng rõ ràng, có vẻ như một hình ảnh rất xa nhưng cũng thật gần.

Anh thấy trên đầu Hạ Trùng đang có một con trùng béo trắng kỳ lạ đang từ từ mọc lên một chiếc sừng nhọn trên đầu.

Có ba con côn trùng, một con rơi xuống cạnh chân Hạ Trùng đã bị cắt làm đôi.

Anh cũng nhìn thấy người đồng đội bị gãy chân đang ngồi phía sau Hạ Trùng từ từ ngã xuống.

Anh cũng nhìn thấy hai thành viên của đội bác sĩ đang lao về phía đồng đội của mình, khuôn mặt của họ đều trở nên vặn vẹo.

Cảnh tượng vô cùng đẫm máu, nhưng cũng quen thuộc đến lạ thường.

"Phù phù phù !"

Tim Lục Tân càng lúc đập càng nhanh, đụng vào lồng ngực của anh, rồi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy cơ thể nặng trĩu một cách kỳ lạ.

Anh nói trong tiềm thức, giọng nói của anh có vẻ hơi lạ: "Không thể giết người thêm nữa..."

Khi giọng nói của anh ta vang lên, cô gái nhỏ đang cầm một con dao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mọi người trong sân.

Ánh mắt Hạ Trùng tức giận, đau đớn hai đồng đội của tiểu đội bác sĩ, thấy tóc gáy trên người Bích Hổ dựng đứng, gã đang nắm chặt cây súng, sắc mặt nhạt nhạt của Trần Tinh có chút cảm giác uy hiếp.

Tia máu đỏ ngầu sau lưng đột nhiên bốc lên không trung, giống như một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ.

Cô ta lại bất ngờ xông lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tinh.

"Vèo..."

Lưỡi dao xuyên qua không khí và chém về phía cổ của Trần Tinh, nhưng đồng thời cô ta cũng nhìn thấy con ngươi hơi đỏ của Trần Tinh.

Lúc này, Trần Tinh như đang cố gắng hết sức để nhìn cô ta.

Nhận thấy nguy hiểm, cô ta lập tức đổi hướng, quay đầu để tránh ánh mắt của Trần Tinh.

Con dao cầm trong tay vẽ một đường vòng cung và cắm vào ngực của Bích Hổ.

Bích Hổ thuộc hệ Người Nhện, phản ứng của gã nhanh hơn hầu hết những người trong sân. Nhưng lúc này, gã chỉ có thể nhìn dao đâm về phía ngực mình, bởi vì gã cảm nhận được ngay cả khi cố gắng hết sức để né tránh, gã vẫn có vẻ chậm hơn một chút so với con dao này...

Gã thực sự cảm thấy tuyệt vọng, trong phút chốc đôi mắt gã trở nên ươn ướt.

"Bốp..."

Tại lúc này đột nhiên có một bàn tay kỳ lạ vươn ra bóp chặt cổ cô gái.

Sức mạnh này mạnh đến nỗi nó trực tiếp đè cô ta xuống đất.

Lục Tân cúi đầu nhìn ánh mắt cô gái rồi khẽ nghiến răng, nói trong tiềm thức: "Tôi nói cô không được giết người nữa cô không nghe sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận