Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 599: Cậu muốn đầu hàng sao (2)

Lục Tân cau mày khó chịu vì bị cắt ngang lời.

Anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía quái vật, một đạo trường lực vặn vẹo cũng xuất hiện trước mặt anh.

Khi tinh thần con quái vật phóng ra vọt tới trước mặt anh, hai trường lực va chạm khiến không khí bắt đầu gợn sóng méo mó hỗn loạn, đèn huỳnh quang trên trần nhà và những chai lọ trưng bày xung quanh đồng thời bể hết.

Ngay lúc đó, bóng dáng quỷ dị của nó vòng ra đằng sau mọi người liền vọt về phía hành lang.

"Cạch cạch cạch."

Tiếng kim loại vang lên lanh lảnh, từng cái xúc tu to lớn tiến về cái bóng vỡ vụn rơi đầy đất.

Máu bắn tung tóe, thịt nổi bọt lên cả hành lang đỏ thẫm.

Sau một lát hành lang trống rỗng, chỉ là trên đất bám một lớp máu nhanh chóng đông đặc lại.

Những lớp màu này biến thành tinh thể hơi cô đặc đặc.

"Quả thật tôi cần mọi người phối hợp."

Sau đó anh cố gắng nói súc tích nhất có thể tránh cho một số vấn đề bị lặp lại.

"Phối hợp như thế nào?"

Những người có năng lực đến từ thành Chính cướp lời, mỗi người đều cầm súng, vẻ mặt kiên định.

Nhưng bởi vì bọn họ cướp lời nên Lục Tân ngừng lại mới nói: "Rời khỏi đây."

"Không được tò mò, không được đến gần cũng không được tham gia vào!"

Những người năng lực thuộc thành chính ngây người, nhất thời không hiểu đồng loạt kinh ngạc.

"A..."

Đúng lúc này Bích Hổ bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tôi quen cái này..."

Nói xong gã ta phòng vào hành lang hét lên: "Đi theo tôi..."

Mới chạy được mấy bước phát hiện mọi người không đi theo liền chạy quay lại kêu: "Đi thôi..."

Nói xong còn nhiệt tình đỡ Hạ Trùng đang bị thương năng nhất.

Bỗng nhiên Trần Tinh cũng phản ứng lại, lấy chiếc ba lô Bích Hổ đeo phía sau ném vào chân Lục Tân đang ở phía xa.

Sau đó cô ta thuận thế xoay người mang đẩy một người có năng lực khác từ thành Chính đang bị thương vào trong lòng Bích Hổ, còn mình thì đỡ Hạ Trùng chạy nhanh về phía hành lang đồng thời nói: "Hãy tin tưởng chúng tôi, bây giờ rời khỏi đây ngay..."

Họ không thể đi ra từ hành lang vừa rồi vì đủ loại xúc tu và quái vật bằng xương chen chúc khắp các lối đi.

Nhưng vào lúc này con quái vật bằng xương bằng thịt khiến người ta thoạt nhìn tuyệt vọng kia đã biến mất ...

Hay nói cách khác không phải biến mất mà chúng nó đang ở trong hành lang.

Chỉ là tất cả đều biến thành lớp máu dày đặc lan trên mặt đất.

"Cô..."

Hạ Trùng đang được Trần Tinh đỡ chạy vào lối thoát hiểm cũng không nhịn được.

Cô ấy liếc nhìn bóng lưng Lục Tân dần biến mất trong tầm mắt sau đó lại quay đầu trừng mắt với Trần Tinh lần thứ ba.

"Đây chính là người có năng lực hệ nhện ổn định cực kỳ cao, và không hề có bất kỳ ghi nhận nào về mất khống chế mà cô nói sao?"

Trần Tinh im lặng rồi mới nói: "Theo lý thuyết trong tư liệu trước giờ thì là vậy."

Sắc mặt đám người có năng lực đến từ thành Chính đều thay đổi kỳ quái.

Người phụ nữ phong cách Gothic đó chợt quay đầu nhìn Bích Hổ: "Trên lý thuyết tiêu chuẩn của thành mấy người đều giống nhau sao?"

Bích Hổ muốn mắng nhưng liếc nhìn người hỏi mình câu này lại không mắng nữa.

Do dự gật đầu nói: "Trên lý thuyết thì...đúng là như vậy."

"Mày chính là thần sao?"

Lúc này thấy đồng đội của mình ở thành chính và Thanh Cảng đã thoát khỏi hành lang này, xung quanh rơi vào một mảnh yên tĩnh, anh có chút yên tâm sau đó ngẩng mặt nhìn về phía trước quan sát con quái vật cách mình mười mét.

Anh lắc đầu cười nói: "Mày không phải."

"Tôi từng nghe người ta nói, nếu là thần thì phải toàn vẹn nhưng mày lại như thế này..."

"Cậu thì biết cái gì?"

Đúng lúc này, cái "thần" kia cũng không nói lời nào, nhưng Triệu Sĩ Minh ở trong phòng thủy tinh phía sau hung dữ hét lên.

Lúc Lục Tân quan sát con quái vật này ông ta cũng quan sát Lục Tân, từ góc độ khác mà nói, những đối thủ có thể chống lại được sức mạnh tinh thần mạnh mẽ này đều đáng g giá để ông ta quan sát kỹ. Là một nhà nghiên cứu ông ta rất hiểu điều này.

Lúc này bởi vì ảnh chịu các loại ảnh hưởng nên lý trí đang trong trạng thái điên cuồng đan xen vào nhau.

Giọng ông ta đã mất khống chế, gầm lên giống dã thú:

"Với hiểu biết của cậu làm sao có thể hiểu được cái gì là hoàn mỹ chân chính?"

"Ánh mắt của người thiển cận sao có thể hiểu được cuộc sống của những thứ cao hơn mình?"

"Những gì cậu nói đúng là hạ thấp tiến sĩ Mạc, dù sao lý luận của ông ta..."

Lục Tân lẩm bẩm một câu trong lòng sau đó quay đầu nhìn Triệu Sĩ Minh trong phòng thủy tinh hạ giọng nói:

"Tôi thất sự không hiểu thẩm mỹ của các người nhưng theo tôi biết làm những thế này là phạm pháp."

"Thậm chí vượt qua giới hạn!"

"Trần Huân… người thân của tôi, anh ta làm sai tôi sẽ giải quyết nhưng còn mấy người."

Anh nhìn Triệu Sĩ Minh và các nhân viên phòng thí nghiệm xung quanh có những người đã chết cũng có người phát điên: "Còn các người nữa."

"Làm đồng đội của anh ấy cũng có nghĩa phải chấp nhận trừng phạt của pháp luật."

Anh nghiêm túc nói những lời này xong nhìn Triệu Sĩ Minh: "Cho nên mấy người đang định đầu hàng luôn hay sao?"

Thái độ của anh rất chân thành.

"Tôi nói trước cho mọi người biết là tôi có đủ kinh nghiệm để đối phó xử lý những chuyện này, cho nên nếu như nhất định phải giải quyết bằng vũ lực thì tôi cũng sẽ không nương tay, tất cả mọi người tại đây cũng có thể hiểu..."

"Bệnh tâm thần..."

Bỗng nhiên Triệu Sĩ Minh điên cuồng kêu to, theo sau âm thanh "Thần" kia, cái thứ được tôn là “Thần” kia đột nhiên sải bước về phía trước.

Thân thể nó cao lớn đến khó tin nhưng mà tốc độ lại không đáng sợ như thế.

Sàn nhà bị nó giẫm thành một cái hố lớn, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp bắt lấy cổ Lục Tân.

Nhưng khi con quái vật lao về phía mình, Lục Tân bất ngờ ngã về phía sau.

Đồng thời trong tư thế không thể giữ thăng bằng trượt nửa vòng sang trái thuận thế rút súng từ trong ba lô lúc nãy Trần Tinh ném cho mình, rồi anh mặc kệ trọng lực của trái đất chạy đến vách tường xung quanh.

"Đùng đùng."

Hai viên đạn một trước một sau bay về kính phòng thí nghiệm.

Trên đó có một cái vết nứt như mạng nhện Bích Hổ đã làm tâm đó là chỗ vô cùng yếu.

"Đùng."

Một viên đạn bay chính xác qua cái điểm đó.

"Đùng."

Một viên đàng khác chuẩn bị xuyên qua cái lỗ kia, trên trán Triệu Sĩ Minh lập tức nở hoa.

Lục Tân cầm súng lộn một vòng leo lên trần nhà.

Thấy Triệu Sĩ Minh nghiêng đầu đụng phải vách kính bên kia, anh khẽ nhíu mày.

Nói tiếp những lời vừa nói lúc nãy: "Sẽ chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận