Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1482: Cậu có bằng lòng làm sứ giả của ta không? (2)

Tổng cộng chỉ có bảy người như vậy, so với tên gọi đoàn điều tra, số lượng có vẻ ít hơn một chút.

Nhưng so với nơi sắp đi thì lại có vẻ rất hợp.

Sau cùng theo Tiến sĩ An giải thích: "Muốn tìm người có thể dùng được lại không có bối cảnh, cho dù chết ở trong đó cũng không có người tìm tới gây rắc rối quả thật là quá khó, tìm tới tìm lui, tổng cộng cũng chỉ có mấy kẻ hèn mọn không ai yêu thương như vậy..."

"Ừm..."

Lục Tân cẩn thận xem qua danh sách, đồng thời cố gắng ghi nhớ thật kỹ từng tên và hình ảnh của họ.

Sau đó gõ vào danh sách và nói với Tiến sĩ An: "Còn thiếu một người."

"Hửm?"

Tiến sĩ An kinh ngạc, vội vàng liếc mắt nhìn, có chút hoảng hốt: "Mới đó đã bắt đầu xảy ra vấn đề rồi sao?"

"Không phải không phải..."

Thấy cô ta hiểu lầm, Lục Tân vội vàng giải thích: "Là em gái."

Như một lẽ đương nhiên, anh nói với Tiến sĩ An: "Tôi không có viết tên em gái của mình lên đó."

Ánh mắt của Tiến sĩ An có chút kỳ quái: "Nhất định phải viết?"

"Đương nhiên."

Lục Tân nói: "Bằng không nếu qua đó, bất chợt tôi lại có thêm một cô em gái thì sao?"

"Chuyện này..."

Tiến sĩ An vốn tưởng rằng Lục Tân đang thể hiện khiếu hài hước không mấy hài hước của mình, nhưng sau khi nghe điều này, cô ta mới ý thức được anh đang rất nghiêm túc.

Nhanh chóng nhận lấy danh sách và viết dòng chữ "Em gái của đơn binh" lên đó.

Về chức vụ cụ thể, hơi cân nhắc và viết "Trợ thủ của cố vấn đặc biệt".

Cứ thế, đoàn điều tra ban đầu gồm bảy thành viên, hiện tại đã trở thành đội tám thành viên

Thường thì khi nghĩ đến em gái trong những chuyện vặt vãnh như vậy, em gái đều sẽ tỏ ra rất vui mừng.

Vì vậy, sau khi xem xong danh sách, Lục Tân cũng có chút vui vẻ nhìn em gái bên cạnh, nhưng lại thấy cô bé có chút lơ đễnh, vẫn mang theo ba lô nhỏ theo người, ánh mắt quyến luyến nhìn về phía Thanh Cảng, vẻ mặt do dự.

"Em đang nhìn gì đó?"

Anh tò mò hỏi em gái.

"Em đang cân nhắc có nên mang theo sứ giả của mình không..."

Em gái trịnh trọng nói: "Hiện tại anh ấy đang ở Thanh Cảng, bỏ lại anh ấy, em lo anh ấy sẽ cô đơn."

"Sứ giả?"

Lục Tân hơi tò mò.

Trước sau trải qua bao nhiêu đợt huấn luyện như vậy, anh cũng hiểu được.

Nhiều sinh vật tầng diện tinh thần, hoặc vì quá rắc rối khi giáng xuống hiện thực, hoặc vì sự mạnh mẽ của bản thân, không tiện di chuyển theo ý muốn, đều sẽ chọn "sứ giả" của riêng mình, để xử lý các sự vật khác nhau trong hiện thực, cũng dùng để thực hiện ý chí của bản thân.

Cũng giống như cha, ông đã khôi phục thân phận Quân vương bóng đêm, có lẽ sẽ chọn "sứ giả" trong hiện thực.

Nhưng lời của em gái...

Đứa trẻ trong nhà thì cần sứ giả gì?

"Sứ giả của em là ai?"

Tuy rằng buồn cười, nhưng Lục Tân vẫn tò mò hỏi.

"Không có ai, xuất phát thôi..."

Em gái cảnh giác liếc nhìn Lục Tân, lại không trả lời mà nhanh chóng leo lên vai Lục Tân.

Cùng lúc đó, phương tiện mà Tiến sĩ An chuẩn bị sẵn đã đậu ở bên ngoài căn cứ đang đợi mình lên đường...

"Em gái gần đây là lạ thế nào..."

Lục Tân không khỏi suy nghĩ trong lòng, ngẩng đẩu liếc nhìn em gái đang ngồi trên vai mình.

Có điều hành trình rất dài, nên cũng không vội đặt câu hỏi vào lúc này.

"Đi rồi sao? Cuối cùng cũng đi rồi sao?"

Đồng thời, Thành phố vệ tinh 2 của Thanh Cảng.

Bích Hổ đã chi số tiền khổng lồ để mua một căn nhà gần Đài Mặt Trăng sau khi xác nhận độ tin cậy của đội trưởng đơn binh, đang vô cùng lo lắng trong căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cao lớn, ngập tràn ánh mặt trời, nhìn về hướng căn cứ bằng một chiếc kính viễn vọng siêu xa đắt tiền... thật ra không nhìn thấy gì cả, nhưng gã vẫn nhìn rất nghiêm túc, thậm chí còn sốt ruột.

Cùng lúc đó, một nhân viên làm việc trong căn cứ bị gã "mua chuộc" đã kịp thời báo cáo tình hình cho gã.

"Trời ạ, cậu ta lại trở về rồi..."

"Hở?"

"Tổ trưởng Trần đã đến phòng của cậu ta..."

"Khi tổ trưởng Trần rời khỏi phòng cậu ta, hình như đang run rẩy, giống như đã khóc..."

"Hở? Cậu ta mang theo hành lý đi ra ngoài, đây là muốn đi..."

Nghe thông báo này, Bích Hổ run lên vì phấn khích: "Quá tốt rồi, đội trưởng cuối cùng cũng muốn đi rồi..."

"Cậu ta đi lần này, con ma nhỏ đó nhất định cũng sẽ đi theo..."

"Mình, đã chịu đựng qua rồi..."

Bích Hổ xúc động gần như rơi nước mắt: “Trước tình cảnh chật vật như vậy, mình đã chống cự nổi và không đồng ý làm sứ giả của cô ta…”

"Mặc dù sứ giả quả thật thuộc về thân tín, nhưng như vậy có thể giống nhau sao?"

"Đi theo đội trưởng, mình là đội phó, thân tín trực thuộc..."

"Đi theo con ma nhỏ, mình là thân tín của em gái đội trưởng, ở giữa cách một tầng nữa..."

Đang miên man suy nghĩ như vậy, gã nghe thấy nhân viên đó xác nhận lại: "Đi rồi, lần này thật sự đi rồi..."

"Đi cùng với người của viện nghiên cứu, ngồi xe ngựa rời đi..."

"Hở? Xe ngựa của bọn họ sao lại không có sao?"

"Hở? Xe ngựa không thấy nữa!"

Rõ ràng nghe thấy sự hoảng sợ trong lời nói của nhân viên thông báo tin tức cho mình, có thể thấy anh ta đã phải trả giá bao nhiêu để giúp mình theo dõi, gã cảm động sâu sắc, cũng quyết định theo thỏa thuận trước đó, không bao giờ xuất hiện trước mặt con gái của anh ta nữa.

Khi đặt điện thoại xuống, gã gần như ngã quỵ và kiệt sức, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.

Đó là nụ cười tự do.

Đồng nghĩa với việc bản thân cuối cùng đã thành công vượt qua một kiếp nạn!!

Chỉ là, người đang chìm đắm trong hạnh phúc như gã không để ý thấy rằng, trên bàn và tường xung quanh, không biết từ lúc nào đã kết một lớp sương mỏng.

Trong căn phòng này đã xuất hiện một luồng khí lạnh bất thường, giống như cái lạnh buốt giá thấu xương, không thể dùng quần áo hay thân nhiệt để hóa giải, chỉ có thể để mặc cho cái lạnh này xâm nhập. Trong mơ hồ, còn nghe thấy tiếng khóc tỉ tê và tiếng thét gào bi thảm...

"Ai?"

Bích Hổ đột nhiên phản ứng lại, trong vòng nửa giây đã lật người đứng dậy và trốn sau ghế sô pha.

Đồng thời trong tay đã nắm chặt khẩu súng trang bị đầy đủ đạn đặc biệt, ngón cái nhẹ nhàng rút chốt an toàn.

Sau đó gã mới cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lập tức phát hiện thấy một bóng đen đang dần chìm trong phòng khách.

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đang nhìn mình.

"Ông..."

Sau khi bị bóng dáng âm u lạnh lẽo đó nhìn thấy, Bích Hổ cảm thấy cơ thể mình đều đông cứng lại trong nháy mắt, mọi dây thần kinh đều mất kiểm soát.

Gã đông cứng tại đó như một bức tượng, bất động, chỉ có vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt.

“Chú... chú?”

"Ta cần một sứ giả..."

Bóng đen, hay nói đúng hơn là Quân vương bóng đêm hiện nay từ từ lướt về phía trước.

Thực chất của sợ hãi, giống như thủy triều, không ngừng dâng lên, mơ hồ hình thành vô số dáng dấp oan hồn gào thét và van xin.

Khi ông đến gần, trên thân thể của Bích Hổ, bắt đầu có nhiều bàn tay lén lút len lỏi.

Thoắt ẩn thoắt hiện, vuốt ve trên cơ thể của Bích Hổ từng chút một.

Đồng thời bắt đầu từ mắt cá chân, kéo dài lên trên từng chút một.

"Nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người gặp được mấy năm qua, vẫn là cậu có cơ trí hơn đôi chút..."

Bóng đen nở nụ cười hài lòng: "Cho nên ta đặc biệt chờ nó rời đi, sau đó lại quay trở lại đây tìm cậu..."

"Cậu, có bằng lòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận