Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 956: Tòa nhà Thiên Hòa quái quỷ (1)

Chỉ một câu này đã làm đám người Lục Tân ngơ ngác.

Trong suy nghĩ của họ, thế lực bảo vệ Thiên Hòa hùng hậu, còn có liên quan phức tạp đến sở hành chính, nếu vậy, muốn điều tra rõ ràng nhiệm vụ bí mật của bọn họ là gì đó là một chuyện vô cùng hao tâm tốn sức, nhưng không ngờ rằng vị Đàn Gia này lại quyết đoán như thế, ra lệnh một câu đột nhiên khiến mọi người cảm thấy chuyện này rất đơn giản.

“Hừ, đến tôi mà các cậu còn dám trói, thế mà không nghĩ đến cách này sao?”

Đàn Gia phát hiện sắc mặt bọn họ khác thường, thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không biết Bảo vệ Thiên Hòa đang làm cái gì, nhưng mà có nhiều người đều trở nên thảm hại vì chuyện xấu mà họ làm, không tra vấn đề này thật rõ ràng, thì sao tôi có thể ngủ yên giấc được?”

“Đi thôi!”

Nói rồi ông ta nhìn thoáng qua Tóc Bạc: “Trói một quản lý biết ẩn tình của bọn họ chắc không thành vấn đề đúng chứ?”

Tóc Bạc đứng bên cạnh đang ngơ ngác, lúc này cũng giật nảy mình, nói: “Không thành vấn đề, Đàn Gia.”

Đàn Gia gật đầu, vẻ mặt âm trầm, nheo đôi mắt lại.

Rất mau, ngoài hành lang có hai người trẻ tuổi dáng người cao to đi vào phòng.

Đám người Lục Tân còn nhớ rõ hai người họ, họ chính là hai người đã xuống lầu đầu tiên trước khi Đàn Gia xuất hiện lúc ở quán cơm.

Lúc ấy nhiều người như vậy nhưng chỉ hai người họ là cầm súng bắn người khác không chút nương tay.

Có thể thấy được bọn họ chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Đàn Gia.

“Nên trói ai, trói như thế nào, tự hai cậu quyết định.”

Đàn Gia chỉ nói với họ một câu: “Trong vòng một tiếng, tôi phải nhìn thấy người quỳ ở chỗ này, khai rõ họ đã làm những gì..”

“Dạ được.”

Dũng Tử, Cường Tử sảng khoái đồng ý ngay, sau đó dắt theo Tóc Bạc đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại đám người Lục Tân, Hàn Băng trợn mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái.

Đây mới chính là người chuyên nghiệp suy tính kỹ mọi chuyện đó…

“Ôi chao ôi, cha, cha uống trà đi, con ra ngoài hút điếu thuốc...”

Bọn họ trao đổi ánh mắt một chút, Bích Hổ phản ứng đầu tiên, cười hì hì cầm ly trà đưa cho Đàn Gia, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.

Gã không yên tâm, muốn đi theo xem thử tình huống.

Chẳng qua, chuyện này thuận lợi hơn trong suy nghĩ mọi người, Đàn Gia cho họ một tiếng làm việc, nhưng không ngờ rằng còn chưa đến bốn mươi phút, đã thấy Dũng Tử và Cường Tử khiêng một cái bao tải đi vào, rồi ném mạnh xuống trước mặt Đàn Gia.

Anh ta còn đá chân một cái, cười nói: “Đàn Gia, đây là đội trưởng Từ Côn tổ B Thiên Hòa, lúc trước chính anh ta đi tuyển người.”

Nhóm Lục Tân lập tức cảm thấy rất ngạc nhiên, mới chừng đó thời gian mà thật sự trói người về được sao?

Đúng lúc này, Bích Hổ cũng đi theo vào cửa, nhìn thoáng qua cái bao tải đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất, bĩu môi.

Khẽ thủ thỉ với Lục Tân: “Bọn họ chẳng cần trói, người này vốn là khách hàng lớn của cái gã Tóc Bạc kia, vừa rồi còn đang ngồi hít khói nhả mây với đám đàn em của họ, đám người họ vừa qua đã thắng tay lôi đến đây luôn…”

“Ngay cả bao tải, khi đến trước cửa mới tròng vào…”

Lục Tân nghe xong thì ngẩn ra một chút, chuyện này là thế nào?

Ngược lại, điều này càng chứng minh sự chuyên nghiệm của người ta, hiểu chưa?

“Mẹ nó, rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”

“Ông đây đi đến chỗ mấy người chơi, đâu có nói không trả tiền...”

Trong lúc Bích Hổ đang nhanh chóng kể rõ ngọn nguồn cho Lục Tân, thì nhìn thấy người đàn ông mập mạp cao to trong cái bao tải giãy giụa một lúc, cuối cùng cũng tìm được miệng bao, ló cái đầu ra. Chỉ thấy khuôn mặt anh ta dữ tợn, trên mặt anh ta đỏ như máu.

Giống như những người mất ngủ thời gian dài khác, trong mắt anh ta đầy tơ máu.

Vừa ló đầu ra thì đã lên giọng nạt nộ, giống như không hề biết sợ là gì.

Có điều, vừa đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ nhìn thấy Đàn Gia ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt anh ta đã hơi thay đổi.

Cách nói chuyện trở nên khách sáo, kêu lên: “Đàn Gia, ông tìm tôi có chuyện gì? Nói một tiếng là được, cần gì phải dùng cách này?”

“Đến cũng đến rồi, còn để ý tới thế nào làm gì?”

Đàn Gia lạnh mặt, ngồi trên cao nhìn xuống anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Gọi cậu đến đây là vì cần hỏi mấy vấn đề.”

“Nửa tháng trước, cậu bỏ ra số tiền lớn mời không ít đàn em của tôi ra khỏi thành phố, rốt cuộc là đi làm gì?”

“Phựt!”

Người đàn ông Từ Côn mập mạp nghe vậy, vẻ mặt thay đổi rất rõ ràng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Nhưng anh ta nhanh chóng nghiêm mặt lại, rũ tay nhìn Đàn Gia, nói: “Đàn Gia, đáng lẽ ông hỏi tôi chuyện gì thì tôi cũng không dối gạt ông, nhưng chúng tôi biết gì nói ấy, lúc ấy tôi chỉ tìm đám lưu manh ngoài đường, đâu tính là những tay già đời thuộc quyền quản lý của ông đâu?”

“Với lại, tôi bỏ tiền thuê họ, một không khất nợ, hai là sáng hôm sau đã trả họ về ngay, có gì mà phải nói nữa?”

“Còn ra ngoài làm gì, đó là bí mật công ty chúng tôi, đã ký vào cam kết bảo mật, tôi không thể nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận