Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 504: Bị người ta xem nhẹ sẽ biến mất (2)

"Nếu thật sự là do quái vật kéo người đi..."

Lúc nghĩ như vậy, Lục Tân trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cao Đình: "Vậy lúc quái vật kéo người sẽ như thế nào? Là trực tiếp hiện thân ra, dùng một ngụm nuốt mất, hay là dùng một bàn tay vô hình lập tức bắt lấy đầu người đây?"

"Chắc chắn sẽ không bắt lấy chân trước rồi, bởi vì bắt lấy chân trước, người bị kéo đi sẽ kịp thời hét lên..."

"Theo lý thuyết mà nói, bị bắt lấy đầu cũng có đủ thời gian để hét lên mà?"

"Trừ phi là đối phương dùng miệng nuốt lấy?"

"Không đúng đâu, nếu dùng miệng nuốt, cũng sẽ giãy giụa, giống như khi cưỡng hôn vậy đó... Trừ phi người bị bắt hoàn toàn không có cách nào giãy giụa, cũng chỉ có thể nói, chuyện này thuộc về một loại ô nhiễm mãnh liệt, mà loại ô nhiễm mãnh liệt thế này, đều cần tiếp xúc trực tiếp..."

Rõ ràng là phân tích rất đứng đắn, nhưng Cao Đình nghe xong lại có một cảm giác rùng mình.

Lúc đầu, cô ta xem Lục Tân là chuyên gia, nhưng sao bây giờ càng nghe càng giống như một người tâm thần đang nói mớ vậy nhỉ?

Cô ta run rẩy một chút, mới cố gắng bình tĩnh lại mà nói: "Chúng ta.. Quả thật không nhìn thấy gì cả..."

"Trong phòng có nhiều người như vậy, đến tận mấy người ở cạnh những người biến mất, nhưng cô lại không thấy gì cả?"

Lục Tân chợt ngẩng đầu nhìn về phía Cao Đình.

Cao Đình bị anh chất vấn có hơi xấu hổ, gật đầu nói: "Đúng.... đúng vậy, đều do tôi cả...."

"Không, không đúng."

Lục Tân nhìn cô ta, con mắt dần dần trở nên tỏa sáng, bảo: "Ý của tôi là cô thật sự không phát hiện ra điều gì hay sao?"

Cao Đình phát hiện mình đã không theo kịp suy nghĩ của anh, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu lần nữa.

"Vậy tôi nghĩ, tôi đã tìm được một đặc điểm của con quái vật tinh thần này rồi."

Giọng nói của Lục Tân có hơi vui vẻ, thậm chí có thể tìm ra một chút đắc ý ở trong biểu cảm của anh nữa.

Phản ứng của Cao Đình vẫn rất nhanh, lúc cô ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Tân, đầu tiên, trong lòng cô ta mê mang một trận, sau đó lại nhanh chóng nhớ đến những gì vừa nói, liên hệ trước sau, lập tức cảm thấy mình đã bắt được một vòng ánh sáng, bèn nhẹ nhàng a một tiếng, khẩn trương nói: "Ý của anh là.... Con quỷ... Con quái vật này... sẽ chỉ bắt đi một người dưới tình huống không được để ý đến sao?"

Lục Tân gật đầu cười, bảo: "Đúng vậy. Trông giống như tất cả mọi người đều đợi cùng một chỗ, nhưng trên thực tế, sự chú ý của mọi người đều khác nhau, cũng không phải lúc nào cũng chỉ để ý đến một người. Mà khi một người không được chú ý đến, con quái vật kia, con quái vật kia sẽ ra tay kéo họ đi. Các người xem, bây giờ chỉ có một cách giải thích thế này, sẽ cảm thấy nó thật sự không có gì đáng sợ nhỉ?"

"Cũng có giảm bớt cái gì đâu chứ..."

Cao Đình theo bản năng hô hào trong lòng, hít sâu rồi thở dốc một hơi, lồng ngực chập trùng không chừng.

Sau khi tỉnh táo, cô ta ngẫm lại, dường như thật sự, quả thật đúng là thoáng có một cảm giác an tâm.

Không chỉ có cô ta, những lão tài xế xung quanh nghe hiểu, trên mặt cũng lập tức lộ ra vẻ ước ao.

Trong bầu không khí kiềm chế mà kinh dị như thế, gặp phải cục diện khó giải thế này.

Chợt phát hiện một đặc điểm của đối phương, quả thực giống như là trong tuyệt vọng mà bắt được một cọng rơm vậy đó.

"Nhanh lên, tất cả mọi người đều ngồi xuống đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào người đối diện, ngàn vạn lần, tuyệt đối không nên chớp mắt..."

Cao Đình phản ứng kịp thời, lập tức kêu lớn, lớn tiếng hạ lệnh ngồi xuống.

Đám lão tài xế cũng phản ứng kịp, luống cuống tay chân bò lên giường, xoay người, mỗi người đều ngồi đối diện vào nhau.

Con mắt trừng lớn hệt như cái chuông đồng vậy.

Lục Tân xoay người, chỉ thấy Cao Đình cũng trợn trừng mắt, gắt gao nhìn mình.

"Nhìn tôi cũng vô dụng thôi, nhìn những người khác kìa!"

Lục Tân lắc đầu, đi đến bên cạnh mép giường, kéo một cái ki hốt rác qua để đựng tàn thuốc, cầm lấy mảnh giấy, bắt đầu rít khói, học theo dáng vẻ hút thuốc của lão Chu... Anh chỉ còn tổng cộng có ba đầu lọc thuốc màu vàng, phải hút tiết kiệm một chút.

Từ từ rút một ngụm khói nồng, Lục Tân chậm rãi suy tư.

Anh vẻn vẹn phát hiện chỉ một đặc tính này thôi còn chưa đủ, còn phải cân nhắc xem nên giải quyết thế nào nữa.

Dù sao, cũng vẫn còn có vài người bị biến mất trước đây vẫn chưa tìm trở về được.

Ngoài ra, chẳng lẽ cứ mãi nhìn chằm chằm vào nhau, là có thể đảm bảo mình sẽ không biến mất à?

Đợi chút nữa buồn ngủ thi làm sao bây giờ, đói bụng thì làm sao bây giờ, muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ, muốn ngủ thì làm sao bây giờ?

Trên lý thuyết mà nói, có lẽ chỉ cần người bên cạnh bạn nháy mắt một cái thì mình sẽ biến mất ngay.

Thấy chỉ cần một nháy mắt như thế, dưới tình huống không ai nhìn mình, lập tức mình sẽ bị quái vật kéo đi.

Như vậy, trên thế giới này chắc chắn sẽ chẳng có ai thoát được sự ngấp nghé của nó...

Trừ phi, người trên toàn thế giới đều nghe theo sự chỉ huy của anh, đứng xếp hàng, thay phiên đến để canh nhau.

Vì vậy, phải giải quyết thế nào đây chứ?

Lục Tân chậm rãi xoa trán của mình, bắt đầu nhớ về Hàn Băng.

Trong bầu không khí yên tĩnh cả đám cứ mắt to trừng mắt nhỏ như thế, từng chút từng chút, chậm rãi phai mờ.

"Lạch cạch... Coong..."

Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng vang thật lớn, giống như là có thứ gì đập vào thùng xe vậy.

Đám người cả phòng thần kinh đều đang căng thẳng, chợt giật nảy mình.

Trong đó gồm cả Lục Tân, anh cũng đồng thời quay đầu nhìn ra phía ngoài.

Nhưng dưới cái nhìn này, anh phát hiện bên ngoài cửa sổ chẳng hề có gì cả, trong lòng Lục Tân chợt sinh ra một dự cảm không lành.

Anh quay đầu, chỉ thấy trong căn phòng vốn đã ít người, giờ đây thoáng cái lại càng vắng vẻ hơn.

Dường như có làn gió lạnh thổi đến, trong nháy mắt thấm lạnh sống lưng của từng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận