Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1098: Tiếng chuông điện thoại trong căn phòng bỏ hoang (1)

“Cuối cùng cũng đã trở về rồi…”

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà cổ kính nằm bên dưới Trăng Đỏ, Lục Tân thở ra một hơi dài thật nhẹ nhõm.

Trải qua hơn bốn ngày bôn ba trên đường, đoàn xe của đám người Lục Tân cuối cùng cũng đã về tới Thanh Cảng.

Thời gian quay về so với lúc đi thì nhiều hơn hai ngày, chuyện này âu cũng không thể tránh khỏi. Dù sao thì thời điểm đi là do Bích Hổ lái xe, thời điểm trở về đoàn xe còn bao gồm cả Mê Tàng ở bên trong nữa, mỗi người lái một chiếc xe. Trình độ lái xe lại cao thấp không đồng nhất, vì phòng ngừa chuyện bị tụt lại phía sau, mọi người cũng chỉ giảm tốc độ xuống một chút. Sau đó thì kết hợp với chuyện sau khi lái xe mấy ngày, ngoại trừ Bích Hổ ra, mỗi vị tài xế đều ngồi đến mức mông ê ẩm…

Cũng may, Hàn Băng đã liên hệ với Thanh Cảng trước đó rồi, hơn nữa nhiệm vụ chi viện lần này vô cùng quan trọng, cho nên sớm đã được những người bên này được Thanh Cảng phái đi đón được. Khi bọn họ rời khỏi thành phố Hắc Trảo không được hưởng thụ lễ ngộ, thế nhưng ngược lại lúc trở về có thể đàng hoàng mà hưởng thụ một chút.

Máy bay trực thăng đón người, quân đội hộ tống, những thứ này đều không đáng là gì cả, có người thay thế bản thân mình lái xe mới là tốt nhất.

Tất cả những chiếc xe “nhặt được ngoài ý muốn” kia, sau khi được kiểm tra một cách giản lược xong, đã được Trần Tinh phái người đưa đến dưới tầng nhà của bản thân anh rồi.

Còn đoàn người bọn họ, cứ dựa theo lẽ thường mà tới tổng bộ báo cáo nhiệm vụ…

Bởi vì Hàn Băng đã chuẩn bị cho nhiệm vụ báo cáo này trước đó rồi, cho nên báo cáo cũng rất đơn giản, đại khái có thể nói chỉ làm cho có trình tự thôi, sau đó thì cứ dựa theo thông lệ trước tới giờ mà quay về nghỉ phép. Vốn dĩ bên phía tổng bộ bên kia còn chuẩn bị tiệc mừng công, có điều đám người bọn họ đều không hẹn mà cùng từ chối.

Thật sự là mông đau.

Bích Hổ là người đầu tiên rời đi, trước khi đi, gã còn trịnh trọng hỏi Lục Tân mấy vấn đề:

“Đội trưởng, anh có biết số điện thoại của tôi chưa?”

“Có biết tôi đang ở chỗ nào hay không?”

“Có biết ngày thường tôi hay đến những tiệm nhà nào dạo chơi hay không?”

Chờ sau khi Lục Tân nghiêm túc trả lời một lượt, gã mới chui một đầu vào trong xe taxi, tắt máy điện thoại, sau đó móc ra một xấp tiền giấy có trị giá trăm nghìn ra, trịnh trọng nói: “Bác tài ơi, bác cứ nhắm mắt vào tùy tiện lại xe đi, cứ tùy tiện lái xe đến chỗ nào cũng được, chỉ cần chỗ đó chơi vui là được…”

“Tuyệt đối đừng có đưa tôi về nhà, cũng đừng có nói với tôi chúng ta sẽ đi chỗ nào, cứ việc đi là được…”

“Bản thân tôi cũng không biết là đi đâu, xem ai còn có thể lâm thời điều động tôi đây…”

Vẻ nghiêm túc và ngưng trọng trên khuôn mặt gã còn khá là dọa người.

Còn Trần Tinh bên kia lại phái người đưa Lục Tân ra, nói với anh cứ nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi đã, có chuyện gì cứ đợi kết thúc kỳ nghỉ rồi lại nói.

Lục Tân nghe ra sự quan tâm của cô ta, cười nói: “Cho dù có như thế nào, nhiệm vụ này cũng xem như hoàn thành một cách viên mãn, toàn bộ đội viên đã an toàn quay trở lại.”

“Bao gồm cả thư ký của cô.”

Khi nghe thấy hai chữ thư ký này, Trần Tinh rõ ràng có sửng sốt một chút: “Thư ký gì cơ?”

Tuy rằng rất nhanh sau đó anh cũng đã nhớ ra rồi, nhưng con quái vật nào đó không muốn người biết đã chảy nước mắt đầy đất rồi.

Từ chối đề nghị muốn sắp xếp phòng ở khách sạn gần tổng bộ của Trần Tinh cho anh nghỉ ngơi một đêm, sau khi Lục Tân đã hoàn thành xong nhiệm vụ báo cáo, cũng nhanh chóng rời đi trong đêm ngày hôm đó. Máy bay trực thăng hạ cánh ở trước cổng phòng Cảnh vệ, sau đó Lục Tân đi ra, nhìn một vòng cũng không nhìn thấy đồng chí cảnh vệ nhỏ kia, đành phải đói bụng rời khỏi phòng Cảnh vệ. Tùy tiện gọi một chiếc xe taxi, băng băng chạy về tòa nhà cũ kỹ của bản thân vẫn ở.

Vừa xuống xe, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mấy chiếc xe việt dã cùng với chiếc xe tải lớn nữa.

Lục Tân đã lái vài ngày rồi nhưng hiện tại nhìn vẫn cảm thấy rất thích.

Tâm trạng của người đàn ông khi có được chiếc xe đầu tiên cho mình, thực sự không có cách nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả được đâu.

Huống chi, Lục Tân có tới bốn chiếc!!

Đầu tiên anh dạo quanh mấy chiếc xe một vòng trước, xác định không có hư hao, tâm trạng của Lục Tân trong tức khắc lại càng tốt hơn nữa.

Lúc này anh mới thở phào một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cũ kỹ dưới Mặt Trăng Đỏ.

Không thể không nói, cùng với mọi người náo nhiệt hơn mười ngày trời, bây giờ bọn họ bất thình lình rời đi, anh cứ có một loại cảm giác cực kỳ cô đơn.

Cảm thán một tiếng, Lục Tân kiểm tra mấy chiếc xe kia đều đã được khóa kỹ lại hay chưa, sau đó cứ thế mà xách hành lý của bản thân lên, đi vào bên trong tòa nhà cũ kỹ.

“Lộc cộc…”

Mà vào thời điểm Lục Tân bước đến dưới mái hiện lạnh lẽo mà cô quạnh của toàn nhà, em gái anh đã nhanh chóng xuất hiện ở trên vách tường, phóng rất nhanh vào trong nhà rồi. Cha anh nhìn dáng vẻ của em gái, hừ lạnh một tiếng, sau đó thành thành thật thật đi theo phía sau Lục Tân.

Có điều cũng chỉ là đi theo mà thôi, không hề có một chút ý định xách hộ hành lý cho Lục Tân nào.

“Em gái tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài lâu như vậy, cuối cùng cũng được trở về nhà, vui vẻ một chút thì có sao đâu…”

Bản thân Lục Tân tự xách theo cặp hành lý cùng túi của mình, chậm rãi đi lên bậc thang, quay đầu lại cười nói.

Hiện tại quan hệ của anh và cha càng ngày càng trở nên hòa hoãn, ông ấy cũng càng ngày càng nghe theo lời khuyên của anh rồi, nhưng đối với người khác vẫn là rất hung dữ.

Lục Tân cũng muốn thường xuyên khuyên ông ấy một chút.

Thế nhưng bên phía cha của, nghe thấy Lục Tân nói như thế, theo bản năng mà cười lạnh một tiếng: “A, con thực sự xem chỗ này là nhà sao?”

“Hửm?”

Lục Tân có chút tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn cha mình một cái.

Trên mặt cha ngay tức khắc có chút ngây ngốc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, vẫy vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận