Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1558: Khuy Mệnh phu nhân nhất định sẽ trở lại (1)

Vầng trăng máu sáng soi yên lặng núp ở phía sau dãy núi Trầm Miên.

Bầu không khí ở nơi này vào lúc bình minh ló dạng dường như chợt trở nên an tĩnh và hơn nữa còn mát mẻ.

Không có những cành cây rừng đung đưa như yêu ma nhảy múa, cũng không có những tiếng rì rầm trầm mặc dày đặc khiến người ta như đắm chìm trong cơn ác mộng trầm thấp mê sảng.

Càng không có những sinh vật quái dị chỉ có thể sinh ra tại tầng diện tinh thần, mọc lên lơm lớp như là hạt mầm.

Ngay cả những thực thể bị một số kẻ thần bí đuối chạy tới mất trí lúc này phần lớn cũng đã bị sức mạnh tinh thần cường đại đánh nát thành một đống thịt vụn, chỉ có một vài thứ tình cờ thoát được, lăn lộn vài vòng trong đám bùn đất của khu vực hoang dã, thở hổn hển.

Sau một trận đối kháng điên cường, sự an tĩnh và thanh lãnh ở lại khiến cho người ta nảy sinh cảm giác thư thả vô tận.

Cuối cùng tiến sĩ An ném mảnh giấy đã bị thiêu đốt trong tay mình đi, cúi đầu nhìn một thân chật vật của bản thân.

Cô ta kéo chiếc tất đã xuất hiện những lỗ thủng thật to trên chân trái xuống, giũ giũ những bụi bẩn còn bám trên đó.

Dưới sự so sánh, ngược lại chiếc tất bên chân trái vẫn còn nguyên vẹn, cô ta tạm thời không kéo rách nó nữa.

Với đôi chân trần, cô ta nhanh chóng tìm kiếm ở xung quanh một chúng, sau đó nhặt những vật thủy tinh thể có hình cái trụ lại…

Thật là thần kỳ.

Trải qua một trận đánh điên cuồng như thế, thứ vũ khí bí mật này lại không bị nổ tung.

Vẫn may vẫn may, may là không nổ tung, nếu không thì có khả năng cả phiến rừng rậm này cũng với khu vực hoang dã bên kia cũng đều phải bị hủy diệt hơn phân nửa.

Sau đó cô ta nhanh chóng đứng dậy thật khẩn trương, đi tới bên cạnh Ti Ti, cởi chiếc áo dài trắng của bản thân ra, khoác ở trên người cô ấy, cẩn thận quan sát cô gái có ánh mắt mang chút mơ hồ này, thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó vội vàng ôm cô ấy vào trong lòng mình.

Lần này đoàn người đi ra ngoài điều tra cũng chỉ còn lại hai người bọn cô mà thôi.

Còn về đồng chí Đơn Binh… Bởi vì không thể xác định được trạng thái ngày hôm nay của Đan Binh nên tạm thời không thể định đoạt được.

Ở phía xa xa, thiếu nữ hư vô với mái tóc trắng tung bay phấp phới đã biến mất ở trong không khí, dường như chưa từng xuất hiện ở đây chút nào.

Đồng thời gã giáo chủ áo đen và nghiên cứu viên già mặc chiếc áo dài trắng cũng bị cô ta mang đi luôn.

Cho đến tận bây giờ, thiếu nữ hư vô vẫn đại diện cho sức mạnh phòng ngự tốt nhất trên thế giới này.

Nơi được cô ta bao phủ trong lòng cùng với mái tóc trắng phủ lên chính là nơi an toàn tuyệt đối ở nơi này, bất cứ một ô nhiễm nào cũng không thể xâm nhập dù chỉ là một chút.

Thế nhưng, gã giáo chủ áo đen cùng với nghiên cứu viên già khoác áo trắng núp dưới sự bảo vệ của cô ta mà rời đi cũng không có chút vui vẻ nào cả.

Bọn họ mang theo loại tâm trạng kìm nén mà tuyệt vọng rời đi, thậm chí còn có chút mơ hồ.

Trước khi rời đi, cái nhìn lạnh lùng mà sâu đậm của bọn họ vẫn hướng về phía đồng chí Đơn Binh như đang muốn nói điều gì đó.

Thế nhưng mãi đến cuối cùng khi bọn thực sự rời đi rồi, bọn họ vẫn giữ sự trầm mặc.

Lục Tân cũng không ngăn cản bọn họ, mà biết dù có ngăn anh cũng không ngăn được.

Khoảnh khắc cuối cùng anh chẳng qua chỉ treo một nụ cười khiêu khích trên môi, đảm bảo rằng hai người này đã hiểu ý của bản thân anh rồi.

Trước mắt anh vẫn chưa thể hủy diệt được thân thể của bọn họ.

Cho nên chỉ có thể lui một bước, đều tiên hủy diệt hy vọng của bọn họ đã rồi nói sau.

Trong tiếng nhạc tích tích tóc tóc, đoàn người Mã Hí đã thu thập xong rương hành lý.

Bọn họ đứng ở sau lưng những chú voi, đồng thời dùng động tác cực kỳ khoa trương mà cúi chào và từ giã Lục Tân.

Bao gồm cả gã hề đứng sau lưng bọn họ cũng làm y như thế.

Thời điểm gã đứng ở trước mặt Lục Tân chào hỏi cẩn trọng, trên khuôn mặt gã dường như vẫn mang theo một nụ cười khiến cho người ta không nghĩ ra.

Rất buồn cười, cũng rất nguy hiểm.

Thế nhưng Lục Tân cũng như thế, cũng không có ý định ngăn cản bọn họ.

Cứ xem như trước mắt anh không biết người này là địch hay là bạn, thế nhưng chỉ dựa vào việc bọn họ xuất hiện, giúp anh một tay, hơn nữa còn biểu diễn một màn biểu diễn đặc sắc như thế, kính chào mẹ anh, bản thân anh cũng sẽ không ngăn càn gã, đây là sự lễ phép cơ bản mà người nào cũng phải có.

“Còn có rất nhiều chuyện phải làm…”

Từ phía xa xa có mấy chiếc mô tô gắn máy nổ máy ầm ầm lao đến.

Viện trưởng Tiết lái xe mô tô, từ từ đi đến sau lưng của Lục Tân, hai bên trên bả vai là những con người đang ẩn núp.

Theo phía sau lưng ông ta còn có một đám người đang đi theo.

Đôi mắt to không ngừng chớp đóng chớp mở của ông ta khiến cho dáng vẻ hiện tại của viện trưởng Tiết trông vô cùng không nghiêm túc.

Thế nhưng những lời mà ông ta nói ra lại vô cùng nghiêm túc, ông ta trầm giọng nói với Lục Tân: “Mấy người thầy lần này của chúng ta, quá đáng sợ.”

“Bọn họ nắm giữ tài liệu cốt lõi nhất liên quan đến những biến đổi tai ương của thế giới này, cũng đã dùng mấy thập niên qua để vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ nhất trong cái thế giới bị đổ nát này. Mặc dù trong trận đối kháng này kế hoạch của chúng ta đã thành công, đánh cho bọn họ lật bỏ lá bài tẩy lớn nhất. Thế nhưng, cũng chính là vì như thế, chúng ta cũng đã thực sự đứng ở phía đối lập của bọn họ, cũng có nghĩa là chúng ta đã kéo tấm rèm mở màn cho sự nguy hiểm bắt đầu.”

“Từ trước tới giờ, thái độ của bọn họ đối với thế giới này luôn luôn chỉ là ngắm nhìn từ xa, sau đó chầm chậm tiến hành những chuẩn bị của bản thân.”

“Thế nhưng hiện tại mọi người cũng đã tỏ rõ lập trường của mình, đứng ở hai phe đối lập nhau, đặt đối phương ở hai phía khác nhau trên chiến trường.”

“Mặc dù bọn họ đã từ bỏ lá bài tẩy lớn nhất của bản thân, nhưng chúng ta không thể đoán được, nếu như bọn họ bỗng nhiên nổi điên lên bắt đầu thế tiến công về phía chúng ta, vậy sẽ mang đến sự uy hiếp và nỗi khủng hoảng lớn đến nhường nào, chỉ có thể nói, mỗi người trong chúng ta đều phải thực sự cẩn thận.”

Lục Tân lẳng lặng nghe những lời ông ta nói, từ chối đưa ra ý kiến.

Một lát sau anh mới đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ em gái đang ở đâu?”

Viện trưởng Tiết hơi ngẩn người ra, ông ta trầm mặc một lúc, sau đó mới trả lời: “Đang ở viện nghiên cứu.”

“Ngoài ra, ở đó có một số người mà cậu quen biết, cùng với một vài thứ mà Khuy Mệnh phu nhân để lại cho cậu.”

“Sau này, tôi sẽ đưa đến Thanh Cảng cho cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận